Trướùc đây chúng tôi đã có dịp thuật lại những chứng tá khác thường của một số người hành hương từ nơi xa đến Roma bằng đường bộ, như một Cô, nguời Pháp, đi bộ từ Thành phố Caen, miền Bắc Nước Pháp đến Roma - hai ông già đi từ Torino đến Roma (793 cây số), hai Thày Dòng Thánh Phanxicô từ Miền Toscana (300 cấy số) - một nhóm hành hương từ Viterbo (120 cây số) v.v... Nhưng cuộc hành hương của chị Natalia và anh Ciprian... phải được coi là hết sức can đảm, và anh hùng nữa. Hai anh chị này đi từ Santiago de Compostela (miền Bắc Tây ban nha) đến Roma (khoảng 2,800 cây số).
Chúng tôi gọi là anh, chị; nhưng thực sự không phải là một cặp vợ chồng và cũng không phải là người Tây ban nha, tuy cuộc hành hương khởi sự từ Thành phố Santiago de Compostela và cùng đồng hành, cùng tin tưởng vào Chúa Quan Phòng, để cùng tìm một mục tiêu chung: kính viếng Roma, thủ đô Công giáo, trong Năm Ðại Toàn xá này.
Chị Natalia Dempfle là người Ðức, năm nay 32 tuổi, công giáo và nhân viên của một Ngân Hàng. Anh Ciprian Cosmulescu, người Rumeni, 42 tuổi, tín hữu chính thống, tài xế taxi, tị nạn chính trị tại Bỉ. Hai người tình cờ gặp nhau tháng 10 năm 1999 tại một nơi trú trọ trên Núi "Monte do Gozo", nơi cả hai đều đến sau một cuộc đi bộ, vì những lý do khác nhau.
Nghe nói đến cuộc hành hương của hai anh chị này, có người nghĩ rằng: đây phải là những tín hữu đầy đức tin hoặc những người điên khùng. Hai anh chị trả lời: cả hai, vừa tin và điên khùng.
Sau đây là câu chuyện do chính Chị Natalia kể lại: Tháng Tám năm 1999, tôi từ Hồngkong trở về, nơi tôi làm việc trong bốn năm. Tôi đã đọc một cuốn nhật ký của một người hành hương đi bộ đến Santiago de Compostela (nơi có Ðền Thánh rất thời danh cho cả Châu Âu, kính Thánh Tông đồ Giacobê): đây là một lời kêu gọi thực hiện cuộc sống đơn sơ, trong lúc bên cạnh tôi tất cả đều xoay chung quanh tiền bạc, chung quanh những đồ xa xỉ và xe hơi kiểu sau cùng... để mua sắm. Thấy vậy, tôi quyết định đi đến Thành phố Pamplona (Tây ban nha). Từ đây tôi khởi sự con đường đi đến Santiago de Compostela, 700 cây số trong một tháng. Xét về sức khỏe thể xác, tôi không tin rằng tôi có thể vượt qua được quãng đường dài như vậy. Tôi bắt đầu có những vấn đề nơi hai chân. Thể xác tôi nói với tôi rằng: thôi đi, hãy dừng lại; nhưng tôi khó có thể chấp nhận giới hạn của thể xác, phải dừng lại và phải mất các bạn đồng hành. Nhưng tôi hiểu rằng: cần phải từ bỏ một cái gì đó, để được tự do và sẵn sàng chờ đợi những cái sẽ xẩy đến.
Trước khi đến "Monte do Gozo", Natalia bị lạc trong một rừng cây lông não, trong lúc xẩy ra cơn giống tố. Natalia kể: Sau cùng tôi đến một quán ăn trọ. Anh Ciprian lúc đó là một thiệnï nguyện viên tại quán này đón tiếp tôi. Anh cho tôi biết: anh muốn đi Roma bằng đường bộ.
Ciprian là một cựu sĩ quan của Thủy quân Rumenia trong 7 năm. Anh xin tị nạn chính trị tại Bỉ. Tại đây anh làm hàng thịt, làm quán cà phê, lái xe vận tải, lái xe taxi, tổ chức những cuộc du ngoạn. Với cuộc tình duyên thất bại và những đau khổ của cha mẹ, tuy là tín hữu chính thống, anh quyết định đi hành hương tại Santiago de Compostela. Anh nói với tôi: tôi muốn trở về với chính bản thân mình và cầu nguyện cho gia đình . Ông chủ cho nghỉ phép một thời gian, nhưng không lãnh lương. Tôi không được chuẩn bị vể thể xác cũng như về hành lý, hơn nữa tôi không biết Tây ban nha, cũng không biết tiếng, chỉ biết hướng đi đến đến đây mà thôi. Anh Ciprian khởi hành trong thanh vắng từ thành phố Sevilla đến Santiago de Compostela, cách xa một ngàn cây số. Anh kể lại: Mỗi ngày tôi tiếp xúc với thiên nhiên, trong một cuộc đối thoại thành thực với Thiên Chúa và với những người tôi gặp. Tôi tiếp tục tiến trên con đường, con đường dạy tôi sự khiêm tốn.
Tại Santiago de Compostela, Natalia và Cirpian gặp nhau: Natalia từ Pamplona đến và Ciprian từ Sevilla. Cả hai cùng chia sẻ giấc mơ của mình: đi bộ đến Roma.
Ngày 12 tháng 2 năm 2000, cả hai hẹn gặp nhau tại Girona (Tây ban nha), để khởi sự con đường dài 2,800 cây số, với lòng tín thác hoàn toàn cho Chúa Quan Phòng.
Chị Natalia nói: Ðối với tôi, không dễ giơ tay xin bố thí. Tại Pháp, chúng tôi được đón tiếp trong các nhà "Các bạn hữu của Santiago" (Santiago de Compostela là điểm hành hương của cả Châu Âu, trên đường thường có những nhà trọ cho khách hành hương). Nhà "Các bạn hữu Santiago" là một hội ái hữu mới được thành lập. Sau mỗi chặng, chúng tôi đến một điểm mới. Chúng tôi gõ cửa các nhà dòng, chủng viện hoặc giáo xứ. Tất cả các chặng đường - Chị Natalia tự thú - đều được đánh dấu bằng những cuộc gặp gỡ niềm nở và bằng những phép lạ hằng ngày. Anh Ciprian có một cuốn nhật ký, trong đó ghi lại những lời ca tụng, hoặc những tư tưởng của những người quen biết tại các chặng đường, nhất là những người đã đón tiếp chúng tôi. - Natalia nhắc lại với nhiều cảm động: Một nữ tu đã đón tiếp chúng tôi, nói với chúng tôi rằng: Ðối với chúng tôi trong lúc này đây anh chị là những người nói lên sự hiện diện của chính con người Chúa Giêsu Kitô - Natalia nói tiếp: Người dân xin chúng tôi cầu nguyện cho họ, vì họ biết rõ lý do của cuộc ra đi của chúng tôi.
Mỗi ngày đích hành hương trở nên mỗi gần hơn. Thì giờ cầu nguyện cũng được kéo dài hơn để dâng lên Chúa tất cả các ý chỉ đã được phú thác cho hai anh chị.
Ciprian giải thích: Chúng tôi chỉ lo tiến đi, các sự khác do Chúa làm cho chúng tôi. Chúng tôi đã cảm nghiệm mỗi ngày sự giúp đỡ cụ thể của Người, và niềm an vui của chúng tôi là phú thác hoàn toàn cho Người. Chúng tôi đã khám phá ra con đường để thông truyền tình bạn hữu, liên đới và sự khoan dung: trước hết chính tôi đây và Natalia trong sự khác biệt của chúng tôi.
Trong tuần vừa qua,
giấc mơ của Natalia và Ciprian đã
thành sự thật: họ đã tới
Roma. Tại đây trong ít ngày hai anh
chị gia nhập vào nhóm các thiện
nguyện viên của Năm Toàn xá
- "Cả chúng tôi cũng là những
người hành hương và chúng
tôi có thể hiểu những người
hành hương cần đến những
gì". Nhưng cả hai không thể dừng
lại lâu ở Roma. Ciprian đã nghỉ
đến việc thành lập một nhà
trú trọ cho những người hành
hương và cho các người nghèo
ở Ruta della Plata tại miền bắc thành
phố Sevilla. Rồi anh còn dự tính
hành hương Thánh địa bằng
xe đạp. Còn Natalia, có lẽ cũng
muốn theo con đường của Ciprian;
nhưng trong lúc này, Natalia chỉ nghĩ
đến niềm vui chứa chan của cuộc
mạo hiểm thiêng liêng. Chị nói:
Một ơn đã lãnh nhận cần
được chia sẻ cho người
khác".