Cuộc tĩnh-tâm của Ðức Thánh Cha Gioan Phaolồ Ðệ-Nhị được tiếp-tục hôm nay với sự suy-niệm về Bí-Tích Thánh-Thể. Cũng như những ngày trước đây, Ðức Tổng Giám-Mục Phanxicô Xaviê Nguyễn-Văn-Thuận đã làm nổi bật những đích-điểm của cuộc tĩnh-tâm bằng những mẫu chuyện của chính đời ngài, nhất là phác họa từ 13 năm tù đày của ngài.
"Khi mới bị bắt ở tù vào năm 1975, một câu hỏi dằn vặt tâm-tư tôi: 'Làm sao tôi có thể dâng Thánh-Lễ được?? Thật vậy, khi tôi bị bắt, họ không cho tôi mang theo gì cả. Hôm sau, tôi được phép viết thư về nơi tôi bị bắt đi để yêu-cầu gởi những thứ cần-thiết như áo quần, thuốc đánh răng, vân vân... Trong đó tôi xin gởi cho tôi ít rượu thuốc đau bao-tử. Người được phép thăm nuôi tôi hiểu ngay lập-tức điều tôi muốn nói và đã gởi cho tôi một chai rượu nhỏ có dán nhản-hiệu "Thuốc đau bao-tử" cùng với vài mẫu bánh lễ được dấu trong một lọ chống ẩm."
Công-an đã hỏi tôi: "Ông bị đau bao-tử sao?"
"Vâng,"
"Ðây là thuốc của ông."
"Tôi chắc không bao giờ mình được vui sướng như thế. Mỗi ngày tôi dâng Thánh-Lễ với ba giọt rượu và một giọt nước trong lòng bàn tay tôi. Hằng ngày tôi có thể quì gối trước Thánh-Giá của Chúa Giêsu, uống với Ngài chén cay đắng nhất. Mỗi ngày, khi đọc lời truyền phép, tôi đã cam-kết với cả con tim và với hết tâm-hồn một giao-ước mới, một giao-ước vĩnh-cửu giữa Chúa Giêsu và tôi, hòa lẫn Máu Ngài với máu của tôi. Ðó là những Thánh-Lễ đẹp nhất trong đời tôi."
"Trong thời gian mới bị đưa ra Bắc, tập trung trong trại cải tạo, tôi được xếp vào một đội gồm 50 tù-nhân. Chúng tôi ngủ chung với nhau trong cùng một phòng. Mỗi người chỉ chiếm một khoảng 50 phân. Mỗi đêm chúng tôi dàn xếp để năm người Công-Giáo có thể nằm cạnh tôi. Ðèn tắt lúc 21 giờ 30 và mọi người đều ngủ. Trong giường, tôi đã dâng Thánh Lễ thuộc lòng và trao Mình Thánh Chúa bằng cách đưa tay dưới chiếc mùng muỗi. Chúng tôi đã làm những hộp nhỏ bằng bao giấy gói thuốc lá để đựng Mình Thánh Chúa. Tôi luôn luôn mang Mình Thánh Chúa Kitô trong túi áo của tôi."
"Từ khi có buổi học tập hằng tuần mà tất cả mọi đội 50 người của trại cải-tạo tham-dự, tôi lợi-dụng giờ nghỉ, và với sự trợ-giúp của các bạn-bè Công-Giáo, Mình Thánh Chúa được trao ban cho bốn đội tù-nhân kia. Tất cả đều biết rằng Chúa Giêsu đang ở giữa họ và Ngài chửa lành mọi đớn đau thể xác cũng như tâm thần. Ban đêm, các tù-nhân thay phiên nhau chầu Mình Thánh Chúa. Sự hiện-diện âm-thầm của Chúa Giêsu trong Phép Thánh Thể đã làm nên nhiều điều kỳ diệu: nhiều người Công-Giáo đã bắt đầu tin-tưởng trở lại một cách nhiệt tình. Và xác chứng của họ về sự phục-vụ và yêu-thương đã có một ảnh-hưởng lớn lao hơn bao giờ hết đối với các tù-nhân khác, ngay cả những anh em Phật-Giáo và ngoài Công-Giáo cũng tin theo. Sức mạnh của Chúa Giêsu vô phương đối kháng. Ðêm tối của lao-tù biến thành ánh sáng Phục-Sinh."
"Chúa Giêsu đã bắt đầu cuộc cách mạng trên thập giá. Cuộc cách mạng của văn-minh tình thương bắt nguồn từ Bí-Tích Thánh-Thể, và từ đó phát ra nguồn sinh-lực."
"Tôi muốn kết-thúc
bằng một ước mơ mà trong
đó Giáo-Triều Rôma là một
tấm bánh thánh lớn, ở
trung-tâm-điểm của Giáo-Hội như
là một Nhà Tiệc Ly lớn. Tất
cả chúng ta cũng giống như những
hạt lúa mì phải được
nghiền nát do những nhu-cầu cấp-bách
của sự hiệp-thông để làm
nên một thân-thể duy-nhất, liên-kết
chặt-chẻ và hiến-dâng trọn-vẹn,
như bánh hằng sống cho trần-thế,
như một dấu-chỉ của niềm hy-vọng
cho nhân-loại. Chỉ có một tấm
bánh và chỉ có một thân-thể."
Những chia sẻ của Ðức Tổng Giám-Mục Nguyễn-Văn-Thuận không những chỉ giúp Ðức Thánh Cha và thành viên Giáo Triều Roma suy-tư mà còn lan rộng ra khắp thế giới. Ban bình-luận của ZENIT đã nhận được nhiều thư khen ngợi và cám ơn Ðức Tổng Giám-Mục về chiều sâu và giản-dị của các bài chia sẻ ngay từ ngày thứ hai của tuần tĩnh tâm.
Những thư yêu-cầu tái bản những bài suy-niệm đã đến từ nhiều nơi không ngờ trước, chẳng hạn như Oslo, Na Uy. Những tờ báo đời có tính cách thông-tin tổng-quát ở Nam Mỹ, Phi-Luật-Tân và Tây-Ban-Nha cũng đã ấn-hành một số bài suy-niệm. Ngay cả phản-ứng của chính những người được nghe Ðức Cha thuyết-giảng cũng không kém hào hứng. Ða số các vị đó là những Hồng-Y, Giám-Mục và cộng-sự-viên ở Giáo-Triều Rôma, đã hết sức chăm-chú theo dõi 22 bài suy-niệm của Ngài.
Những bài suy-niệm được mộ mến đặc-biệt bởi vì "đơn-giản nhưng sâu-sắc," tổng hợp một cách hài-hòa giữa "chiều-kích Thánh-Kinh, Giáo Phụ, thần học với kinh nghiệm cá-nhân" được truyền-đạt "không những bằng lời nói mà còn bằng cả con tim." Một trong số các Ðức Hồng Y tham dự chia sẻ: "Ðây là một cuộc nói chuyện về Phúc-Âm có tính cách đơn-giản. Thật là rõ-rệt, chúng ta phải đi theo phương cách nầy."
Ðức Tổng Giám-Mục
đã xen kẻ vào những bài
thuyết-giảng bằng những câu
pha trò, một yếu-tố giúp thính-giả
"hội-nhập" với những suy-tư
của Ngài. Ðể trả lời
cho một trong những cộng-sự-viên
của Ðức Thánh-Cha đã
biết rỏ nét độc-đáo
của lối trình-bày, Ðức
Cha Nguyễn-Văn-Thuận đã nói:
"Nội-dung luôn luôn là một. Nhưng
cách nấu nướng thì có
tính cách Á-Ðông. Do vậy, vào
năm 2000, thay vì dùng muỗng nỉa để
ăn, chúng ta ăn bằng đôi đũa."
"Cha hy-vọng rằng trong Năm Ðại Thánh là thời-gian đặc-biệt để tỏ bày những chứng-nghiệm của những người đã khổ đau vì Ðức Tin, và đã can-trường trải qua nhiều năm tháng dài trong chốn lao-tù, thiếu-thốn đủ thứ. Ðức Cha đã chia-sẻ chứng-nghiệm đó cho chúng tôi với tâm tình nồng ấm và xúc động, chứng tỏ rằng trong đời sống mỗi cá-nhân, lòng thương xót khi trổi vượt lên trên mọi lý-luận nhân-sinh thì vô bờ bến, nhất là vào những lúc đớn đau tột độ. Ðức Cha đã liên-kết chúng tôi với những người ở những phần đất khác nhau trên thế-giới đang còn phải trả một giá rất cao cho Ðức Tin của họ ở nơi Ðức Kitô."
"Dựa vào Thánh-Kinh
và giáo-huấn của các Giáo-Phụ,
cũng như những kinh-nghiệm bản thân,
nhất là trong những năm tù
đày vì Ðức Kitô và
Giáo-Hội của Ngài, Ðức
Cha đã chứng-tỏ quyền-năng
của Lời Chúa mà, đối
với các môn-đệ, là sự
kiên-cường trong Ðức Tin,
là của ăn nuôi sống phần hồn
và là một mùa xuân trong sáng
và viên-mãn của đời
sống tinh thần."