Một cuộc hành hương đầy ý nghĩa
của anh Carlo

Prepared for internet by Msgr Peter Nguyen Van Tai
Radio Veritas Asia, Philippines

Một cuộc hành hương đầy ý nghĩa của anh Carlo.

 "Trong đời tôi, cho tới lúc này, chưa bao giờ tôi đi bộ 5 cây số trong một lúc. Nhưng để cử hành Toàn xá, tôi đã có can đảm đi bộ tới 187 cây số và tôi cảm thấy cuộc hành trình này tốt đẹp khác thường, tuy lúc này đây tôi hết sức mệt nhọc và cần đến hai chiếc gậy".

 Trên đây là lời tuyên bố của anh Carlo Baerlocher, 42 tuổi, đi từ xã San Qurico D'Orica, thuộc tỉnh Perugia, về tới Roma. Anh đã đi bộ quãng đường dài này trong 5 ngày, trung bình mỗi ngày gần 40 cây số.

 Ðến Roma, Anh tuyên bố với phóng viên Nhật báo "Quan Sát Viên Roma" (L'Osservatore Romano) (21.5.2000) rằng: Tôi thuộc xã Arese, tỉnh Milano. Tôi đến San Quirico D'Orica, nơi có nhà ở, để dự ngày rước lễ lần đầu của con tôi cách đây một tuần. Hai ngày sau, tôi từ đây lên đường hành hương Roma, để qua Cửa Thánh Ðền thờ Thánh Phêrô. Phóng viên nhật báo đã gặp anh sáng thứ Sáu 19.5.2000, tại Quảng trường Thánh Phêrô, với hai chiếc gậy và với túi nhỏ đeo sau lưng, trước ngực đeo nhiều thánh giá khác nhau.

 Anh Carlo giải thích với phóng viên: Thánh giá này là thánh giá rước lễ lần đầu của con tôi. Nhờ con tôi, tôi đã xưng tội và rước lễ sau gần 10 năm. Và đây là một ơn lớn lao cho tôi rồi. Tôi không biết nói sao về cuộc hành hương này. Tôi là một trong các người được đầy đủ mọi sự trong đời: có người vợ hiền và con cái ngoan ngoãn, rồi công ăn việc làm đầy đủ. Tôi không thiếu gì cả. Nhưng tôi đã khám phá ra những điều mà trước đây tôi không tin. Trong đời, năm nay đã hơn 40 tuổi rồi, tôi tưởng mình biết mọi sự, nhưng trái lãi không biết gì cả. Nhờ vào những quãng đường thanh vắng và những giờ phút yên lặng trong 5 ngày vừa qua, tôi đã tái khám phá đời sống nội tâm, tôi đã học biết đánh giá những việc nhỏ mọn hơn cả, mà trước đây tôi coi là không ý nghĩa gì cả. Tôi đã có dịp hưởng giờ phút bạn hữu với loài ong, vẻ xinh đẹp mầu sắc khác nhau của mỗi một bông hoa, mùi thơm của đồng cỏ và của mùa gặt trên những cánh đồng lúa mì.

 Sau đó, anh Carlo thò tay vào bao mang theo sau lưng, rút ra một cuốn nhật ký nhỏ, trong đó anh đã ghi những tư tưởng đến trong những ngày đi đường. Rở từng trang, có lúc anh đã cảm động chảy nước mắt. Anh cho biết thêm về cuộc hành hương như sau: Thực ra đã có những lúc rất gay go, rất mệt nhọc. Tôi bị thương nơi chân và trên vai; có những chặng đường, chẳng hạn như trên con đường Cassia, tôi đã hầu như bị xe cộ cán phải. Rồi xem ra người dân không những không có cảm tình, lại tỏ ra thái độ thù địch. Có lần tôi xin "autostop", để đỡ đi bộ một vài cây số, nhưng vô ích. Trên quãng đường nhiều người còn nhạo cuời hoặc xỉ vả. Nhưng tôi cũng đã gặp được những người rất tử tế. Tôi sẽ không bao giờ quên họ, trong suốt đời tôi, nhất là một ông chủ quán ăn kia, khi biết tôi là một người hành hương, đã mời tôi ăn uống trong tiệm của ông.

 Anh Carlo kết thúc: Ðây là một kinh nghiệm không bao giờ có thể quên được. Nhờ thanh vắng, yên lặng, tôi đã hiểu thêm nhiều điều về chính bản thân tôi và về người khác. Tôi hiểu rằng: tự tin vào mình là cái gì, nhưng còn hiểu cả việc phải đối diện với với chính mình và với nguời khác nữa. Nghĩa là tôi đã hiểu rằng: chỉ sức của mình thôi không đủ; có một lúc nào đó, tôi phải tin tưởng và phú thác; tôi phải để mình được "nâng niu" như trẻ nhỏ. Tôi không biết cái này gọi là việc Chúa Quan Phòng hay là cái gì - tôi nghĩ đây là một danh từ quá lớn - nhưng tôi đã được cảm nghiệm về sự chăm sóc quan phòng nầy của Chúa, cả lúc coi như bị thất vọng, không còn lối thoát nào nữa. Và lúc đó, các việc giúp đỡ đến, mà tôi không bao giờ nghĩ tới, không chờ đợi, đến bởi những người mà chính tôi không biết đến, không tin rằng tôi sẽ gặp họ trên đường đời. Và chính lúc này tôi tìm lại sức mạnh và can đảm, tiếp tục tiến bước.

 Một kinh nghiệm để lại dấu vết sâu xa nơi tâm hồn anh Carlo, đó là lúc anh cảm động bước qua Cửa Thánh. Sau đó ông trở lại nhà, dĩ nhiên không bằng đường bộ nữa, nhưng bằng xe lửa. Anh cho biết thêm như sau: Kinh nghiệm của cuộc hành hương Ðại Toàn xá này đã ghi vết sâu đậm nơi con người anh, như nhiều người hành hương khác đã chọn con đường đi bộ đầy mạo hiểm nầy, một sự lựa chọn có lẽ bị coi là lỗi thời, nhưng đã không làm cho người lựa chọn thất vọng. Trước khi từ giã phóng viên nhật báo "Quan Sát Viên Roma", anh Carlo nói: Tôi khuyến khích mọi người hãy thử sống kinh nghiệm này, nhất là hãy thử sống trong thinh lặng một mình thôi. Chỉ đi bộ vài cây số, anh chị em sẽ được đưa vào nơi thanh vắng, yên lặng và trong bầu khí này, anh chị em sẽ khám phá ra sự thật về chính bản thân.
 
 


Back to Radio Veritas Asia Home Page