"Chúa làm những việc kỳ diệu": kỳ diệu nơi tâm hồn, không ai thấy, chỉ mình Người biết thôi và những kỳ diệu này xẩy ra hằng ngày trong Năm Thánh này. Ngoài những kỳ diệu bên trong tâm hồn, còn có nhiều kỳ diệu bên ngoài, người ta có thể chứng kiến hầu như hằng ngày nơi các người hành hương đến Roma.
Tháng hai 2000, sau khi khai mạc Năm Thánh, hai ông già gần 70 tuổi, đi bộ 793 cây số từ Torino (miền bắc nước Ý) đến Roma, để lãnh ơn đại xá. Hai ông già gân này còn quyết định sẽ hành hương Lộ đức cũng bằng đường bộ nữa. Một đức tin kỳ diệu!.
Cuối tháng hai 2000, một cô người Pháp, Catherine, 32 tuổi, đi bộ từ Caen (miền bắc nước Pháp), đến Roma, sau hơn một tháng, để chu toàn lời đã khấn hứa với Chúa. Một sự kỳ diệu lớn lao hơn nữa, nhất là đối với một người phụ nữ.
Tuần trước đây (trung tuần tháng tư 2000) một ông già khác, với chiếc bị sau lưng, với cái gậy gỗ, từ từ đi bôï 150 cây số từ miền nam nước ý đến hành hương Roma. Sức mạnh của đức tin đã thắng mọi khó khăn.
Nhật báo L'Osservatore Romano, số ra ngày 19.4.2000, thuật lại một việc kỳ diệu khác nữa của đức tin nơi các người hành hương. Một Thầy Dòng trẻ trung, người Bỉ, tên là Michel, thuộc Dòng Thánh Phanxicô, đi bộï 300 cây số, từ Tu viện Monte della Verna (miền Toscana) đến hành hương Roma. Và sau đây là câu chuyện chính thầy kể lại cho phóng viên nhật báo, đã gặp Thầy trong Ðền thờ Thánh Phaolô ngoài Thành.
Tôi ra đi từ Tu viện Monte della Verna, (trong miền Toscana) nơi Thánh Phanxicô được in năm dấu thánh. Cùng đi với tôi có một thầy khác nữa. Chúng tôi không mang gì theo mình cả, ngoài đức tin của chúng tôi. Trên đường, chúng tôi xin người ta bố thí thức ăn. Ban đêm chúng tôi xin chỗ ngủ. Ðây là dịp thi hành đức khó nghèo Thánh Phanxicô để lại và tinh thần phú thác hoàn toàn nơi Chúa Quan Phòng. Thiên Chúa đã không khi nào để chúng tôi thiếu thốn những gì cần thiết, cả thuốc men, khi chúng tôi cần đến. Không đêm nào chúng tôi đã phải ngủ ngoài trời. Không ngày nào chúng tôi thiếu lương thực. Tôi có cảm giác như thể là Thiên Chúa sai thiên thần cùng đồng hành với chúng tôi để lo liệu những gì cần thiết cho thể xác. Có lần tôi thấy đói, rồi gặp được người đem thức ăn đến cho.
Thầy Michel kể tiếp: Tôi còn nhớ một chuyện sau đây. Một lần kia chúng tôi vừa mệt mỏi, vừa đói; lúc đó chỉ còn phải đi chừng hơn 30 cây số nữa, thì tới đích, tức Roma. Ðột nhiên có người đem đến cho chúng tôi một kí cam. Lại một lần nữa chúng tôi cảm nghiệm sự Quan phòng của Thiên Chúa.
Trong lúc Thầy Michel kính viếng Ðền thờ Thánh Phaolô ngoài Thành, thì gặp phóng viên nhật báo L'Osservatore Romano. Trong lúc này, chỉ có mình Thầy, không có người bạn đồng hành. Thầy giải thích cho phóng viên biết: Thứ hai (17.4.2000) đối với chúng tôi là ngày yên lặng và suy tư; vì thế tôi đến đây một mình thôi. Rồi Thầy nhìn lên ảnh Thánh Phaolô, nói tiếp: Tôi đến hành hương Ðền thờ Thánh Phaolô, để cầu nguyện trên Mộ Thánh Tông đồ dân ngoại cho sứ vụ của Cộng đồng tôi.
Cũng trong lúc đó,
cha Leopoldo, hướng dẫn một đoàn
hành hương gồm 17 tín hữu
người Philippines, nói với phóng
viên nhật báo L'Osservatore Romano rằng: Tôi
là một nhà truyền giáo và
Thánh Phaolô là vị anh hùng của
tôi, là vị thần của tôi. Thánh
Phaolô đã dạy tôi phổ biến
tình yêu mến đối với
Chúa Kitô và Ngài là một gương
mẫu cho hoạt động truyền giáo
của tôi. Tôi đã truyền giáo
tại Trung quốc, trong một thực tại
xã hội và chính trị rất khó
khăn. Rao giảng Tin Mừng tại đây
thật vất vả, nhưng người dân
rất tốt lành và đói khát
Thiên Chúa.