Ðại hội Thánh Thể quốc tế
Thánh lễ trong nhà tù

Prepared for internet by Msgr Peter Nguyen Van Tai
Radio Veritas Asia, Philippines

Ðại hội Thánh Thể quốc tế - Thánh lễ trong nhà tù.

 Roma - 28.6.2000 - Nhân dịp Ðại Hội Thánh Thể quốc tế tại Roma, kết thúc chiều Chúa nhật vừa qua 25.6.2000, nhật báo công giáo Ý "Tương Lai", số ra ngày 27.6.2000, đăng một trong các bài suy niệm trong Tuần Tĩnh Tâm trong Vatican, đầu Mùa Chay năm nay, do Ðức TGM Phanxicô Xaviê Nguyễn văn Thuận, Chủ tịch Hội đồng Tòa Thánh về Công lý và Hòa bình, hướng dẫn. Các bài suy ngắm này đã được in lại trong tập sách, có tựa đề là Các chứng nhân của hy vọng", do ấn quán "Thành Phố Mới" (Nuova Citta) xuất bản bằng tiếng Ý. Trong thời gian tới đây, sẽ được in ra các tiếng khác, như Ðức, Pháp, Việt, Anh, Tây ban nha... Ấn bản đầu tiên bằng tiếng Ý đã được dâng tặng ÐTC trước khi khai mạc Ðại Hội Thánh Thể quốc tế.

 Sau đây là nguyên văn bài suy ngắm được đăng trên nhật báo Tương Lai.

 Ðức TGM Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận đã viết lại như sau: Năm 1975, lúc tôi bị bắt giam trong tù, một câu hỏi lo lắng hơn cả của tôi là: Tôi còn có thể cử hành thánh lễ hay không? Trong lúc thiếu thốn mọi sự, Thánh Thể là điểm cao nhất cho các tư tưởng của chúng ta: Bánh ban sự sống. "Nếu ai ăn bánh này sẽ được sống đời đời và bánh Ta ban là thịt Ta cho thế gian được sống" (Ga 6, 51). Biết bao lần tôi đã nhớ lại lời của các Vị Tử đạo thành Abitene (thế kỷ IV). Các ngài nói: "Chúng ta không thể sống mà không cử hành Thánh Thể".

 Trong mọi thời đại, nhất là trong thời đại bách hại, Thánh Thể là Bí quyết đời sống của các tín hữu Kitô: thức ăn của các chứng nhân, bánh của hy vọng.

 Sử gia Eusebio thành Cesarea nhắc lại rằng các tín hữu Kitô không bỏ qua việc cử hành Thánh Thể, cả trong những cuộc bách hại: "Mỗi nơi, trong đó người ta bị đau khổ, trở nên cho chúng ta một chỗ để cử hành thánh lễ, có thể là một cánh đồng, một sa mạc, một chiếc tầu, một nhà trọ, một nhà giam...". Cuốn sách Tử đạo của thế kỷ XX đầy những bài tường thuật cảm động về việc cử hành Thánh Thể lén lút.

 Tôi xin trở lại kinh nghiệm của tôi. Lúc tôi bị bắt giữ, tôi phải ra đi ngay, hai bàn tay trắng. Hôm sau, tôi được phép viết cho các người nhà để xin họ mang đến cho những đồ cần thiết: quần áo, thuốc đánh răng... Tôi viết: "xin làm ơn gửi cho tôi một chút rượu, như thuốc chữa bệnh bao tử". Bổn đạo của tôi hiểu ngay tôi muốn nói gì.

 Họ gửi cho tôi một chai nhỏ rượu lễ, với chữ đề ngoài: "thuốc chữa chứng đau bao tử", và một số bánh thánh nhỏ giấu trong chiếc đèn pile, để tránh ẩm ướt.

 Công an hỏi tôi: Ông đau bao tử à? - Phải, tôi trả lời - Ðây là một chút thuốc cho ông. Tôi sẽ không bao giờ có thể nói lên đủ niềm vui lớn lao của tôi mỗi ngày, với ba giọt ruợu và một giọt nước trong bàn tay, tôi đã cử hành Thánh lễ. Ðây là bàn thờ của tôi, đây là nhà thờ chính tòa của tôi! Ðây môn thuốc thần hiệu của linh hồn và thể xác: "Thuốc của cuộc sống vĩnh cửu, thuốc chống sự chết, nhưng để được sự sống trong Chúa Giêsu", như Thánh Inhaxio thành Antiokia đã nói.

 Mỗi khi tôi có cơ hội thuận tiện để được giang tay và để được đóng đanh trên thánh giá với Chúa Giêsu, được uống chén đắng với Người, đây là những thánh lễ tốt đẹp nhất của đời sống tôi. Tôi được nuôi dưỡng như vậy trong nhiều năm bằng bánh hằng sống và bằng chén cứu độ. Trong tù tôi cảm thấy trái tim tôi hòa nhịp với chính Trái Tim Chúa Kitô. Tôi cảm thấy đời sống của tôi là đời sống của Người và đời sống của Người là đời sống của tôi. Thánh Thể đã trở nên cho tôi và cho các tín hữu Kitô khác một sự hiện diện âm thầm và nguồn an ủi giữa mọi khó khăn. Chúa Giêsu Thánh Thể được tôn thờ lén lút bởi các tín hữu Kitô khác đang sống với với tôi trong tù, như biết bao lần đã xẩy ra tại các trại tập trung của thế kỷ XX này.

 Trong trại cải huấn, chúng tôi được chia thành 5 nhóm, mỗi nhóm 50 người, ngủ trên một giường chung, mỗi người chỉ được chiếm có 50 phân mà thôi. Chúng tôi đã lo liệu để có 5 người công giáo ở chung với tôi. Lúc 21:30, tắt đèn và mọi người phải lên giường ngủ. Lúc đó, tôi cúi gục trên giường để cử hành thánh lễ (thuộc lòng) và cho rước lễ bằng cách thò tay vào bên trong màn muỗi của bạn tù công giáo. Chúng tôi cũng làm các hộp nho nhỏ bằng giấy bao thuốc lá, để giữ Thánh Thể và trao cho người khác nữa. Chúa Giêsu-Thánh Thể luôn luôn ở với tôi trong túi áo.

 Hằng tuần có cuộc họp để nhồi sọ, tất cả trại phải tham dự. Tới lúc nghỉ, với các bạn tù công giáo, chúng tôi lợi dụng cơ hội để trao bao nhỏ (đựng Thánh Thể) cho mỗi người công giáo thuộc bốn nhóm khác: tất cả đều biết rằng: Chúa Giêsu đang ở giữa họ. Ban đêm các tù công giáo thay phiên nhau chầu Thánh Thể. Với sự hiện diện âm thầm của Người, Chúa Giêsu Thánh Thể đã giúp đỡ cách không thể tưởng tượng được; nhiều người công giáo trở lại sống đức tin cách sốt sắng. Chứng tá của họ về phục vụ và về yêu thương có một tác động sâu xa trên các tù nhân khác. Cả các người Phật giáo và những tín hữu Kitô thuộc các Giáo hội khác cũng trở lại đức tin công giáo. Sức mạnh của Tình yêu Chúa Giêsu không thể chống cự nổi. Như vậy, sự tối tăm của nhà giam đã trở nên ánh sáng phục sinh và hạt giống gieo xuống đất trong cơn bão táp đã mọc lên. Nhà giam trở thành trường học giảng dạy giáo lý. Các người công giáo đã rửa tội các bạn tù của mình và trở thành người cha đỡ đầu nữa.

 Tổng số có khoảng 300 linh mục bị tù. Sự hiện diện của các ngài trong các trại tập trung khác nhau thực là một việc Chúa Quan Phòng, không những cho các người công giáo, nhưng còn là cơ hội để đối thoại liên tôn lâu dài: cuộc đối thoại này giúp cho việc hiểu biết nhau và cho tình bạn với mọi người. Như vậy Chúa Giêsu trở nên - như Thánh Têrêsa thành Avila nói - người Bạn thực của chúng ta trong Thánh Thể. Chúa Giêsu làm cho chúng ta là Giáo hội, bởi vì "chỉ có một Bánh, chúng ta, tuy là nhiều, chúng ta là một thân thể duy nhất: thực sự tất cả chúng ta đều thông phần của một Bánh duy nhất" (1 Cor 10, 17). Chính Thánh Thể làm nên Giáo hội: Thánh Thể làm cho chúng ta nên Thân Thể Chúa Kitô. Hoặc nói theo hình ảnh của Thánh Gioan: Chúng ta là chính cây nho duy nhất; với nhựa sống của Thần Khí luân chuyển trong mỗi người và trong mọi người (xem Ga 15).

 Ðúng như vậy, Thánh Thể làm cho chúng ta nên một trong Chúa Kitô. Chúng ta là một mà thôi: điểm "nên một" này được thực hiện trong việc tham dự Thánh Thể. Chúa Phục sinh làm cho chúng ta "nên một" với Người, với Chúa Cha trong Chúa Thánh Thần. Trong sự hiệp nhất được thực hiện bởi Thánh Thể và được sống trong tình yêu thương nhau, Chúa Kitô có thể nắm trong tay số phận con người và đưa con người đến cùng đích thật của họ: một Cha duy nhất và tất cả là anh chị em với nhau.
 
 


Back to Radio Veritas Asia Home Page