Kinh Thánh Tân Ước

Thư Thứ Nhất Gửi Tín Hữu Corinthô

Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia

 


- Chương 01 -

 

Nhập đề

1 Phaolô, bởi ý định Thiên Chúa, đã được kêu gọi làm tông đồ của Ðức Yêsu, cùng với người anh em là Sosthênê.

2 Kính gởi Hội thánh của Thiên Chúa tại Corinthô, những người đã được tác thánh trong Ðức Kitô Yêsu, chư thánh đã được (Thiên Chúa) hiệu triệu, làm một với hết thảy mọi người khắp mọi nơi đang kêu khẩn Danh Chúa chúng ta, Ðức Yêsu Kitô, (Chúa) của họ cũng như của chúng ta.

3 Ân sủng và bình an cho anh em do tự Thiên Chúa, Cha chúng ta, và Chúa Yêsu Kitô!

4 Tôi hằng cảm tạ Thiên Chúa cho anh em vì ơn Thiên Chúa đã ban cho anh em trong đức Kitô Yêsu. 5 Bởi chưng về mọi mặt, anh em đã được nên giàu có trong Ngài, về mọi thứ ngôn ngữ, và mọi ơn trí tri, 6 tùy theo mức kiên cố chứng cứ về Ðức Kitô đã đạt được nơi anh em, 7 khiến anh em không thiếu một ân điển nào, trong khi anh em ngóng đợi sự mạc khải của Chúa chúng ta, Ðức Yêsu Kitô. 8 Chính Ngài là Ðấng sẽ làm cho anh em được kiên cố đến cùng, và vô phương trách cứ, trong ngày của Chúa chúng ta, Ðức Yêsu Kitô: 9 Thiên Chúa trung tín, Ðấng đã kêu gọi anh em đến chung phần hợp nhất với Con của Người, Ðức Yêsu Kitô, Chúa chúng ta.

 

I. Ðính Chính

Chiếu theo báo cáo người nhà Khloê

1. Sự Khôn Ngoan Trong Chúa Kitô,

Và Các Bè Phái Tại Corinthô

 

Khuyên nhủ hợp nhất

10 Hỡi anh em, nhân Danh Chúa chúng ta, Ðức Yêsu Kitô, tôi nài xin anh em hãy lo cho được đồng ý với nhau hết thảy, đừng để có sự chia rẽ trong anh em, nhưng hãy đoàn kết trong cùng một tâm trí, cùng một quan điểm. 11 Quả tôi được gia nhân bà Khloê, hỡi anh em, tỏ cho hay rằng, có những kình địch xảy ra nơi anh em. 12 Tôi muốn nói là anh em mỗi người, ai cũng phân phô:

-- Tôi, tôi về phe Phaolô!

-- Tôi, tôi về phe Apollô!

-- Còn tôi, tôi về phe Kêpha!

-- Và tôi, tôi về phe Ðức Kitô!

13 Ðức Kitô bị phân mảnh rồi sao? Phải chăng Phaolô đã chịu đóng đinh thập giá vì anh em, hay anh em đã được thanh tẩy nhân danh Phaolô? 14 Ðội ơn [Thiên Chúa] là tôi đã không thanh tẩy cho ai, chỉ trừ có Krispô vàGaitô, 15 để đừng có ai nói rằng anh em đã được thanh tẩy nhân danh tôi. 16 Phải, tôi còn thanh tẩy cho gia đình Stêphana nữa. Kỳ dư tôi không biết đã thanh tẩy cho ai khác.

Sự khôn ngoan của Thiên Chúa:

sự điên rồ Thập giá

17 Quả vậy, Ðức Kitô đã không sai tôi đi thanh tẩy, mà là rao giảng Tin mừng: không phải bằng sự khôn ngoan của khoa ngôn ngữ, kẻo thập giá của Ðức Kitô bị ra hư không trống rỗng. 18 Vì chưng lời giảng thập giá, đối với những kẻ đang hư đi, là một sự điên rồ; còn đối với chúng ta, những người đang ở trên đường cứu thoát, lại là quyền năng của Thiên Chúa. 19 Vì đã viết:

Ta sẽ hủy diệt sự khôn ngoan của hạng khôn ngoan,

Và trí thông thái của hạng thông thái, ta sẽ thủ tiêu.

20 Người khôn ngoan đâu? Ký lục đâu?

Người hùng biện đâu?

Thiên Chúa lại đã không để cho sự khôn ngoan thế gian ra điên rồ đó sao? 21 Vì chưng một khi thế gian, đứng trước sự khôn ngoan của Thiên Chúa, đã không lợi dụng khoa khôn ngoan mà nhìn biết Thiên Chúa, thì Thiên Chúa đã quyết ý dùng sự điên rồ của lời rao giảng để cứu những kẻ tin. 22 Vì chưng trong khi Do Thái đòi có dấu lạ, và Hy lạp tìm sự khôn ngoan, 23 thì chúng tôi lại rao giảng một Vì Kitô đã bị đóng đinh thập giá, cớ vấp phạm cho Do Thái, sự điên rồ đối với dân ngoại, 24 nhưng đối với những ai được kêu gọi dù là Do Thái hay Hi lạp, thì lại là chính Ðức Kitô, quyền năng của Thiên Chúa, và sự khôn ngoan của Thiên Chúa. 25 Bởi vì sự điên rồ nơi Thiên Chúa thì khôn ngoan hơn loài người, và sự yếu đuối nơi Thiên Chúa thì mạnh mẽ hơn loài người.

Thí dụ nơi giáo hội Corinthô

26 Hãy coi đến, hỡi anh em, việc anh em được kêu gọi! Hẳn không có mấy người khôn ngoan xét theo xác thịt, không mấy người quyền thế, không mấy người tôn quí. 27 Nhưng chính những điều thế gian coi là điên rồ, thì Thiên Chúa đã chọn để bêu nhuốc hạng khôn ngoan; và những điều thế gian coi là yếu đuối, thì Thiên Chúa đã chọn để bêu nhuốc những gì là mạnh mẽ. 28 Những điều thế gian cho là ti tiện, là không đáng kể, thì Thiên Chúa đã chọn, những điều không không, để hủy ra không những điều có, 29 ngõ hầu đừng có xác phàm nào dám vinh vang trước mặt Thiên Chúa. 30 Chính do tự Người mà anh em được có trong Ðức Yêsu Kitô, Ðấng do bởi Thiên Chúa đã nên sự khôn ngoan cho chúng ta, sự công chính, sự thánh thiện và cứu chuộc, 31 ngõ hầu, như đã viết:

Kẻ vinh vang, hãy vinh vang trong Chúa.

 

Chương 02

 

Cách xử sự của Phaolô

1 Còn tôi, khi đến với anh em, tôi đã không đến với uy thế của ngôn ngữ, hay khoa khôn ngoan để rao truyền cho anh em sự mầu nhiệm của Thiên Chúa.

2 Quả tôi đã quyết định là nơi anh em, tôi không muốn biết gì ngoài Ðức Kitô Yêsu, và là (Ðức Kitô Yêsu) bị đóng đinh thập giá. 3 Phần tôi, mình những yếu đuối, sợ sệt, và run rẩy, mà tôi đã đến nơi anh em, 4 Và lời tôi nói, việc tôi rao giảng đã không cốt nơi lời lẽ có sức thuyết phục của khoa khôn ngoan, nhưng nơi việc chứng minh bằng vào Thần khí và quyền phép, 5 ngõ hầu việc anh em tin không bằng vào sự khôn ngoan của người phàm, song bằng vào quyền phép của Thiên Chúa.

Sự khôn ngoan đích thật

6 Còn sự khôn ngoan thì chúng tôi nói lên giữa những người thành toàn, nhưng không là sự khôn ngoan của đời tạm này, hay của những đầu mục sắp bị tiêu diệt của đời tạm này. 7 Song chúng tôi nói lên sự khôn ngoan của Thiên Chúa trong mầu nhiệm, (sự khôn ngoan) giữ kín, từ trước đời đời Thiên Chúa đã tiền định làm mối vinh quang cho ta, 8 và không một đầu mục nào của đời tạm này đã biết được -- vì nếu chúng biết, chúng đã chẳng đóng đinh thập giá Chúa Cả vinh quang -- 9 song như đã viết:

Những điều mắt chẳng hề thấy, tai không hề nghe,

và đã không hề nảy lên nơi lòng một người phàm.

hết thảy những điều Thiên Chúa đã dọn sẵn cho những ai yêu mến Người.

10 Vì Thiên Chúa đã mạc khải cho chúng ta nhờ Thần khí, bởi Thần khí dò thấu mọi sự, cả những chiều sâu thẳm nơi Thiên Chúa. 11 Quả thế ai trong loài người biết được những điều đó trong người ta, nếu không phải là thần khí nhân loại trong kẻ ấy? Cũng vậy, những điều có trong Thiên Chúa, không ai biết được, trừ phi là Thần khí của Thiên Chúa... 12 Phần ta, không phải thần khí của thế gian mà ta đã chịu lấy, nhưng là Thần khí do tự Thiên Chúa, ngõ hầu ta nhận biết các điều Thiên Chúa đã thi ân xuống cho ta. 13 Các điều ấy, chúng tôi nói lên không phải bằng những lời lẽ học đòi nơi sự khôn ngoan của loài người, nhưng là bằng những lời lẽ Thần khí dạy cho, đem những điều thần thiêng giải bày cho hạng người thần thiêng.

Thần thiêng và khí huyết

14 Còn con người khí huyết không đón nhận những điều thuộc về Thần khí Thiên Chúa: vì đó là điên rồ đối với nó, và nó không thể biết được, bởi vì phải xét đoán theo kiểu thần thiêng. 15 Còn người thần thiêng thì xét đoán được mọi sự, mà không ai xét đoán được mình. 16 Vì:

Ai nào biết được tự tưởng của Chúa,

để hòng chỉ giáo cho Người?

Còn chúng tôi, chúng tôi có tư tưởng của Ðức Kitô.

 

Chương 03

 

1 Và tôi, hỡi anh em, tôi đã không thể nói với anh em như những người thần thiêng, mà là như những người xác thịt, như những kẻ còn bé bỏng trong Ðức Kitô. 2 Tôi đã cho anh em uống sữa, chớ không (cho dùng) đồ ăn, vì anh em đã không kham nổi. Nhưng nay anh em cũng [vẫn còn] không kham nổi. 3 Vì anh em vẫn còn là xác thịt. Vì một khi giữa anh em có ghen tương, kình địch, thì anh em lại không phải là xác thịt, và cư xử theo thói phàm đó sao? 4 Một khi người thì nói: Tôi, tôi về phe Phaolô; còn kẻ khác: Tôi, tôi về phe Apollô, thì anh em lại không phải là người phàm sao?

Vai trò của người rao giảng

5 Vậy thì Apollô là gì? Phaolô là gì? Chỉ là những tôi tớ, qua họ anh em đã tin, và mỗi người như đã được Chúa ban cho. 6 Tôi đã trồng, Apollô đã tưới, nhưng Thiên Chúa mới làm cho mọc lên. 7 Cho nên kẻ trồng hay người tưới chẳng là gì cả, nhưng (có là gì) ấy là Thiên Chúa, Ðấng làm cho mọc lên. 8 Kẻ trồng và người tưới chỉ là một, ai sẽ lĩnh công nấy, chiếu bao công khó của mình. 9 Quả thế, chúng ta là những người cộng sự với Thiên Chúa. Anh em là cánh vườn của Thiên Chúa, là lâu đài của Thiên Chúa.

10 Chiếu theo ơn Thiên Chúa ban cho tôi, ví thể kiến trúc gia thành thạo, tôi đã đặt nền móng, còn kẻ khác xây lên trên. Nhưng mỗi người hãy coi chừng mình xây ra làm sao? 11 Vì nền móng, thì không ai có thể đặt cái khác, ngoài nền móng đã đặt rồi, tức là Ðức Yêsu Kitô. 12 Ví thử người ta dùng vàng, bạc, đá quí, gỗ, cỏ rơm, mà xây trên nền đó, 13 công việc của mỗi người sẽ lộ ra: vì Ngày sẽ bày ra cả, bởi được mạc khải trong lửa cháy; và công việc của mỗi người thế nào, lửa sẽ thí nghiệm. 14 Công việc ai xây thêm còn tồn tại, kẻ ấy sẽ lĩnh thưởng. 15 Công việc của ai bị cháy thiêu đi, thì sẽ toi công; kẻ ấy sẽ thoát thân, nhưng không khác gì như ngang qua lửa. 16 Anh em không biết sao: anh em là Ðền thờ của Thiên Chúa, và Thần khí Thiên Chúa ngự trong anh em? 17 Ai hủy hoại Ðền thờ Thiên Chúa, Thiên Chúa cũng sẽ hủy hoại người ấy. Vì Ðền thờ Thiên Chúa là vật thánh. Và (Ðền thờ ấy) chính là anh em!

Ðừng coi tông đồ với mắt người phàm

18 Chớ có tự khi: Nếu trong anh em có ai nghĩ mình là khôn ngoan trên đời này, kẻ ấy hãy nên điên rồ, để được thành khôn ngoan. 19 Vì sự khôn ngoan thế gian này là sự điên rồ nơi Thiên Chúa. Vì đã viết: Người bắt chợp hạng khôn ngoan ngay lúc chúng bày giảo kế. 20 Lại nữa: Chúa biết các toan tính của những người khôn ngoan: thật toàn chuyện hão. 21 Cho nên đừng ai vinh vang nơi loài người. Vì mọi sự đều thuộc về anh em, 22 dù là Phaolô, Apollô, hay Kêpha, dù là thế gian, dù là sự sống hay sự chết, dù là hiện tại hay tương lai, tất cả đều thuộc về anh em, 23 còn anh em thuộc về Ðức Kitô, và Ðức Kitô thuộc về Thiên Chúa!

 

Chương 04

 

1 Ðã như vậy, thì người ta hãy coi chúng tôi như những thủ hạ của Ðức Kitô, và như những người quản lý các mầu nhiệm của Thiên Chúa. 2 Mà đại để, nơi những người quản lý, người ta chỉ cốt tìm được người trung tín. 3 Phần tôi, tôi không mảy may bận tâm về việc anh em hay phiên tòa nhân loại nào xét xử; mà ngay tôi, tôi cũng không xét xử chính mình nữa. 4 Vì cho dù trước lương tâm, tôi không thấy có gì, nhưng không phải cứ thế là tôi được giải án tuyên công. Ðấng xét xử tôi, chính là Chúa. 5 Cho nên anh em đừng vội đoán xét trước thời buổi, trước khi Chúa đến! Chính Ngài sẽ làm rạng sáng những điều ẩn khuất trong tối tăm, và giải bày ra những ý định của lòng trí; và bây giờ mỗi người sẽ lĩnh lời tán thưởng Thiên Chúa ban cho.

Áp dụng cho các nhân vật

6 Hỡi anh em, đó tôi đã nói bóng nói gió mà ám chỉ về tôi và về Apollô; âu cũng chỉ vì anh em, để nhân dịp chúng tôi, anh em học một điều là mỗi người đừng có làm phách hùa theo người này để dìm người khác. 7 Vì ai nào đếm xỉa đến ngươi? Ngươi có gì mà lại đã không chịu lấy? Mà nếu đã chịu lấy, sao lại vinh vang như không chịu lấy?

8 Phải chăng anh em đã được no nê rồi? đã được giàu có sung túc rồi? đã được làm vua rồi, mà chúng tôi chẳng được chia ngôi? Mà phải chi anh em đã được làm vua, để chúng tôi cũng được đồng trị với anh em? 9 Vì thiết nghĩ Thiên Chúa đã bêu chúng tôi, các tông đồ, làm đồ mạt hạng, như lũ bị tử hình! Vì chưng chúng tôi đã nên trò trong hí trường, cho thế gian, cho thiên thần, và người ta. 10 Chúng tôi là đồ điên dại vì Ðức Kitô, còn anh em là những người khôn trong Ðức Kitô; chúng tôi yếu đuối, còn anh em mạnh mẽ; anh em được vinh giá, còn chúng tôi bị khinh khi. 11 Cho đến giờ này, chúng tôi phải đói, phải khát, mình trần thân trụi, bị hành hạ, bị phiêu bạt, 12 phải khó nhọc tự tay làm lụng. Bị thóa mạ, chúng tôi chúc lành; bị bắt bớ, chúng tôi đành chịu; 13 bị bêu nhuốc chúng tôi ra lời an ủi. Chúng tôi đã nên như rác của thế gian, như phế vật đối với hết mọi người, mãi cho đến rày.

14 Không phải để bêu nhục anh em mà tôi đã viết thế! Nhưng là để sửa dạy anh em như những con cái chí thiết. 15 Vả chăng, cho dẫu quản giáo, anh em có từng vạn trong Ðức Kitô Yêsu, nhưng cha, thì không nhiều đâu: vì trong Ðức Kitô Yêsu, nhờ Tin mừng, chính tôi đã sinh ra anh em. 16 Vậy tôi khuyên anh em: hãy biết theo gương tôi. 17 Vì lẽ đó, tôi đã phái đến với anh em, Timôthê, người con yêu qúi và trung trực của tôi trong Chúa; anh sẽ nhắc cho anh em nhớ lại đường lối tôi theo trong Ðức Kitô [Yêsu], như khắp mọi nơi, trong mọi hội thánh tôi hằng giảng dạy.

Cảnh cáo ít người ương ngạnh

18 Tưởng tôi sẽ không đến với anh em, ít người đã muốn làm phách. 19 Nhưng kíp đây tôi sẽ đến với anh em, nếu Chúa muốn, và trông sẽ được biết không phải ngôn ngữ, mà là quyền phép của những người làm phách kia. 20 Vì Nước Thiên Chúa không cốt nơi ngôn ngữ, song là nơi quyền phép. 21 Anh em muốn gì? Ðể tôi đến cùng anh với roi vọt, hay là với lòng yêu mến và tinh thần hiền từ?

 

Chương 05

2. Về Nố Người Loạn Luân

 

Nố loạn luân

1 Ai ai cũng nói đến việc dâm bôn diễn ra nơi anh em, và là một thứ dâm bôn đến như giữa các dân ngoại cũng không có: thậm chí có người chung sống với vợ của cha mình!

Phải đối phó làm sao?

2 Thế mà anh em vẫn làm phách! Anh em để tang có phải hơn không? ngõ hầu tống đi khỏi giữa anh em kẻ đã làm điều gở ấy! 3 Phần tôi, về thân xác tuy vắng mặt, nhưng bởi thần khí thì có mặt, tôi đã tuyên án rồi, như có mặt, trên kẻ đã làm càn như thế: 4 nhân danh Chúa Yêsu, khi anh em nhóm họp lại và cả thần khí tôi (với anh em), với quyền năng của Chúa chúng ta, Ðức Yêsu, 5 con người như thế hãy bị phó nộp cho Satan, mặc cho xác thịt bị tiêu diệt, ngõ hầu về thần khí, nó được cứu thoát trong Ngày của Chúa.

Hãy tẩy trừ men cũ

6 Không đẹp đẽ gì, cái vinh vang của anh em! Anh em không biết sao?: chỉ một tí men là đã đủ làm dậy men cả khối bột! 7 Anh em hãy tẩy trừ men cũ, để nên bột mới, anh em là bánh không men: Vì Chiên Vượt qua của ta, Ðức Kitô, đã chịu tế sát. 8 Cho nên ta hãy mừng lễ, đừng với men cũ, và men gian tà, ác độc, nhưng là với Bánh không men của lòng tin tuyền và chân thật.

Cư xử làm sao với tội nhân cứng lòng

9 Trong thư tôi đã viết là anh em đừng giao dịch với những người dâm dật. 10 Ðó không phải là nói chung về bất cứ người dâm dật nào của thế gian này, hay là về bất cứ người tham ô, trộm cắp, hay thờ quấy nào; Vì chẳng vậy, anh em phải đi ra khỏi thế gian! 11 Nhưng nay tôi viết lại là anh em đừng giao dịch nữa, một khi người nào mang danh là anh em, lại dâm dật, tham ô, thờ quấy, chửi bới, nghiện ngập hay trộm cắp. Ðừng có đồng bàn với người nào như thế. 12 Vì tại sao tôi phải xét xử người ngoài? Phải chăng anh em không được xét xử người bên trong ư? 13 Người ngoài, đã có Thiên Chúa xét xử!

Anh em hãy loại kẻ đử ra khỏi anh em!

 

Chương 06

3. Kiện Tụng Nơi Tòa Án Ngoại

 

1 Trong anh em, khi có bất bình với nhau, có người dám đi thưa kiện với người bất chính, chứ không với các thánh! 2 Anh em không biết sao? các thánh sẽ phán xét thế gian! Mà nếu anh em được quyền phán xét thế gian, anh em lại không đáng phân xử những việc cỏn con ư? 3 Anh em không biết sao? ta sẽ được phán xét các Thiên thần nữa, thì huống hồ là việc đời này? 4 Thảng hoặc anh em có những vụ kiện về sự đời, anh em hãy lấy những kẻ không được đếm xỉa trong hội thánh mà đặt làm quan tòa? 5 Nhục thật, để tôi phải nói thế với anh em. Thế ra trong anh em không có được một người nào khôn ngoan để có thể phân xử giữa anh em mình ư? 6 Trái lại, anh em với nhau lại thưa kiện nhau, và lại còn trước tòa người ngoại giáo! 7 Dù sao, nguyên việc anh em kiện tụng nhau cũng đã là một sự thảm bại rồi! Tại sao anh không thà chịu bất công? Tại sao anh em không thà chịu thiệt thòi? 8 Trái lại chính anh em lại ở bất công, lại bốc lột. Và lại làm thế với anh em mình?

9 Hay anh em không biết sao? những kẻ bất công sẽ không được Nước Thiên Chúa làm cơ nghiệp? Chớ có tự khi! Hạng dâm dật, thờ quấy, ngoại tình, bợm điếm, dâm cuồng, 10 trộm cắp, tham ô, nghiện ngập, chửi bới, hay cướp giựt: các người đó sẽ không được Nước Thiên Chúa làm cơ nghiệp! 11 Anh em có ít người, trước đã là thế. Nhưng anh em đã được tẩy rửa mà! được tác thánh, được giải án tuyên công mà! nhân Danh Chúa Kitô Yêsu, và trong thần khí của Thiện Chúa chúng ta!

 

4. Về Sắc Dục

 

-- 12 Tôi được phép làm mọi sự!

-- Nhưng không phải mọi sự đều có ích!

-- Tôi được phép làm mọi sự!

-- Nhưng tôi sẽ không để sự gì lạm phép trên tôi!

-- 13 Của ăn dành cho bụng, và bụng dành cho của ăn. Và đôi đàng, Thiên Chúa sẽ hủy cả ra không!

-- Nhưng thân xác không phải dành cho dâm dật, mà là dành cho Chúa, và Chúa dành cho thân xác. 14 Và Thiên Chúa đã cho sống lại, và Người sẽ cho cả ta được sống lại nữa, bởi quyền năng Người.

15 Anh em không biết sao? thân xác anh em là những chi thể của Ðức Kitô! Vậy tôi sẽ giựt lấy chi thể của Ðức Kitô mà làm thành chi thể của con điếm sao? Ðừng nói gở! 16 Anh em không biết sao? dan díu với điếm tức là nên một thân mình (với nó)? Vì cả hai, Kinh thánh nói, sẽ nên một thân xác. 17 Còn kẻ kết hợp với Chúa, thì nên một Thần khí (với Ngài)

18 Anh em hãy tránh tà dâm! Phàm mọi tội người ta phạm, thì đều ở ngoài thân xác; còn kẻ tà dâm thì có tội phạm đến chính thân xác mình.

19 Anh em không biết sao? thân mình anh em là Ðền thờ của Thánh thần (ngự) trong anh em, anh em đã chịu lấy tự Thiên Chúa, và anh em không còn thuộc về mình nữa. 20 Anh em đã được mua chuộc, với giá hẳn hoi! Vậy anh em hãy tôn vinh Thiên Chúa nơi thân mình anh em!

 

Chương 07

II. Trả Lời Những Ðiều Thỉnh Vấn

1. Các Vấn Ðề Liên Can Ðến

Sinh Hoạt Tín Hữu

 

Về hôn nhân

1 Còn về những điều anh em đã viết: đối với một người thì không vương vấn cùng phụ nữ, quả là điều tốt. 2 Nhưng để tránh dâm dật, thì mỗi người hãy có vợ có chồng! 3 Chồng hãy tròn bổn phận đối với vợ, và vợ đối với chồng cũng vậy. 4 Vợ không có quyền trên thân xác mình, nhưng là chồng; cũng vậy, chồng không có quyền trên thân xác mình, nhưng là vợ. 5 Ðừng từ khước với nhau, họa chăng là đã đồng tình, và tạm thời, để anh em chuyên chú cầu nguyện, nhưng rồi anh em lại sum vầy với nhau, kẻo Satan lợi dụng tính mê [của anh em], mà cám dỗ anh em. 6 Ðiều này, tôi theo miễn chườc mà nói thế, chứ không phãi ra lịnh. 7 Thực thì tôi ước ao cho mọi người đều như tôi, nhưng mỗi người ai có đặc sủng nấy, do Thiên Chúa ban, kẻ thế này, người thế khác.

8 Còn những ai ở độc thân, và các quả phụ, tôi bảo thế này: nếu họ cứ ở vậy, cũng như tôi, thì phúc cho họ. 9 Nhược bằng họ không tiết dục được, họ hãy kết hôn. Vì thà kết hôn còn hơn là bị thiêu.

10 Còn những ai đã kết hôn, thì tôi truyền -- thực không phải nói, mà là Chúa -- là vợ không được lìa chồng, 11 và giả như đã lìa chồng thì phải ở độc thân, hay phải làm hòa với chồng; và chồng cũng không được rẫy vợ.

12 Còn những kẻ khác thì tôi bảo họ, -- tôi, chứ không phải Chúa -- là nếu anh em nào có vợ ngoại, và người đó thuận ở với mình, thì chớ rẫy vợ. 13 Và người vợ nào có chồng ngoại và người đó thuận ở với mình, thì đừng bỏ chồng. 14 Vì chồng ngoại thì được thánh hóa nhờ vợ, và vợ ngoại thì được thánh hóa nhờ người anh em, vì chẳng vậy thì con cái anh em vẫn là hạng ô uế; nhưng nay chúng cũng là thánh. 15 Nhưng nếu phía ngoại, người ta ly dị, thì cứ ly dị; trong những trường hợp như thế, anh hay chị em hết bị bó buộc: Thiên Chúa đã kêu gọi anh em để được sống bình an! 16 Vả lại, này, ngươi là vợ, biết đâu là ngươi sẽ cứu được chồng, hay ngươi là chồng biết đâu là ngươi sẽ cứu được vợ?

Hoàn cảnh sinh hoạt của tín hữu

17 Dầu sao đi nữa, mỗi người như Chúa đã phân định cho mình, mỗi người như Thiên Chúa đã kêu gọi (trong hoàn cảnh nào), hãy cứ sống như vậy. Tôi hằng truyền dạy như thế trong hết thảy các hội thánh. 18 Có cắt bì khi được kêu gọi ư? thì đừng hủy bỏ cắt bì! Không có cắt bì khi được kêu gọi ư? thì đừng chịu cắt bì! 19 Cắt bì chẳng là gì cả, mà không cắt bì cũng chẳng là gì cả, (có là gì ấy là) giữ các lịnh truyền của Thiên Chúa. 20 Mỗi người, khi được kêu gọi ở địa vị nào, hãy cứ ở đó! 21 Ngươi là nô lệ khi được kêu gọi ư? Ngươi chớ bận tâm! Trái lại, dẫu có thể được tự do, ngươi hãy lợi dụng (địa vị nô lệ) còn hơn. 22 Vì nô lệ mà được Chúa kêu gọi, thì đã thành nô phóng của Chúa. Cũng vậy, tự do mà được kêu gọi thì đã thành nô lệ của Ðức Kitô. 23 Anh em đã được mua chuộc rồi, giá cả hẳn hoi! Anh em chớ nên nô lệ cho người phàm! 24 Hỡi anh em, mỗi người khi được kêu gọi ở địa vị nào thì cứ ở vậy, trước mặt Thiên Chúa.

Ðồng trinh và độc thân

25 Về các kẻ ở đồng trinh, tôi không có lịnh Chúa truyền, nhưng tôi cho ý kiến của tôi, như người bởi lòng Chúa đoái thương, thì cũng đáng tin. 26 Vậy tôi nghĩ rằng: điều ấy tốt, vì sự cùng quẫn hiện tại! Phải, đối với người phàm, thì sống như vậy quả là điều tốt. 27 Ðã bị ràng buộc với vợ ư? Ngươi đừng tìm phương tháo gỡ. Ðã không bị ràng buộc với vợ ư? Ngươi đừng tìm cho có vợ! 28 Nhưng giả như ngươi kết bạn, ngươi chẳng mắc tội lệ gì. Và nếu một trinh nữ kết bạn, nó cũng chẳng mắc tội lệ gì. Nhưng những người như thế sẽ chuốc lấy khốn khó cho thân xác mình. Còn tôi, tôi muốn tránh cho anh em.

29 Ðây điều tôi muốn nói, hỡi anh em: Thời buổi đã co rút lại! Cho nên từ nay: những kẻ có vợ hãy ở như không có; 30 khóc như không khóc; vui như không vui; mua như không cầm giữ; 31 hưởng thế gian như không tận hưởng. Vì bộ dạng thế gian này đang qua!

32 Còn tôi, tôi muốn cho anh em thoát khỏi lo âu. Người độc thân thì lo việc Chúa, sao cho hài lòng Chúa. 33 Người đã kết bạn thì lo việc đời, sao cho hài lòng vợ, 34 và (như thế là) bị chia sẻ. Phụ nữ độc thân và người trinh nữ thì lo việc Chúa, để nên thánh, thân xác và thần hồn. Còn người đã kết bạn thì lo việc đời, sao cho hài lòng chồng. 35 Tôi nói thế, là vì phần ích anh em, không phải để quăng tròng vào cổ anh em, mà là để anh em sống đoan chính, và được khăng khít với Chúa không hề lơi.

36 Nếu ai xét mình là xử khiếm nhã về trinh nữ dưới quyền mình, nếu lại đang tuổi bồng bột, và (lại nghĩ rằng) thường tình đó sao, phải để xảy ra như vậy, thì người ấy muốn sao hãy làm thế; không mắc tội đâu. Chúng hãy cưới nhau đi! 37 Còn kẻ kiên vững, trong lòng không nao núng, lại không bị miễn cưỡng, có quyền trên ý chí mình, và trong lòng đã quyết định giữ gìn người trinh nữ dưới quyền mình, (như thế thì) người ấy sẽ làm phải. 38 Cho nên kẻ cưới trinh nữ dưới quyền mình là phải, và người không cưới sẽ làm phải hơn.

39 Người vợ bị ràng buộc bao lâu chồng còn sống. Chồng chết, thì (vợ) được tự do muốn lấy ai thì lấy, miễn là trong Chúa thì thôi. 40 Nhưng người ấy có phúc hơn nếu cứ ở như vậy. Ðó là theo ý kiến tôi; và thiết tưởng tôi cũng có được Thần khí của Thiên Chúa.

 

Chương 08

2. Vấn Ðề Ăn Của Cúng

 

Nguyên tắc chung

1 Về vấn đề của cúng:

Ðã hay chúng ta hết thảy đều đã đạt trí tri, nhưng trí tri thổi phồng (tính kiêu), còn lòng mến thì tài bồi! 2 Ai tưởng mình hay biết sự gì, chưa hẳn là kẻ đó đã biết như phải biết. 3 Nhưng nếu ai yêu mến Thiên Chúa, thì kẻ ấy được Thiên Chúa biết đến.

4 Vậy về việc ăn của cúng, ta biết rằng: trên thế gian, tà thần không có; mà thần cũng không có! trừ phi có Một. 5 Vì cho đi có những vị được gọi là thần, hoặc trên trời, hoặc dưới đất, -- quả thực thần cũng lắm mà Chúa cũng nhiều -- 6 nhưng đối với ta, thì chỉ có một Thiên Chúa là Cha, do tự Người mà có mọi sự, và vì Người mà ta được có. Và chỉ có một Chúa, Ðức Yêsu Kitô, nhờ Ngài mà có mọi sự, và cũng nhờ Ngài mà ta (được có).

7 Nhưng không phải mọi người đều đạt trí tri. Có những kẻ từ trước đến rày đã quen thờ tà thần, nên ăn như thật đã cúng thần, và lương tâm họ vốn là yếu đuối, thì mắc ố nhơ. 8 Không phải của ăn làm ta đắc sủng nơi Thiên Chúa. Không ăn, ta cũng chẳng thiệt; mà có ăn ta cũng chẳng khá hơn. 9 Nhưng hãy coi chừng, kẻo quyền tự do ấy của anh em nên dịp vấp ngã cho những người yếu đuối. 10 Vì giả sử có ai thấy ngươi, một kẻ đã đạt trí tri lại ngồi đánh tiệc trong đền miếu, thì lương tâm kẻ ấy, vốn là người yếu đuối, lại không vịn lẽ "cái gương sáng ấy" để ăn như thật cúng thần đó sao? 11 Ấy đó, bởi cái trí tri của ngươi, mà người yếu đuối phải hư đi, người anh em đã được Ðức Kitô chết cho! 12 Như vậy là có tội phạm đến anh em, và làm thương tổn lương tâm yếu đuối của họ, tức là anh em có tội phạm đến Ðức Kitô! 13 Bởi thế, nếu một thức ăn làm anh em tôi vấp phạm, thì đời đời tôi sẽ không còn ăn thịt nữa, để khỏi làm anh em tôi vấp phạm!

 

Chương 09

 

Biết nhẫn nhượng về quyền lợi

1 Tôi không có tự do ư? Tôi không phải là tông đồ ư? Tôi đã không được thấy Ðức Yêsu Chúa chúng ta ư? Anh em không phải là công trình của tôi trong Chúa ư? 2 Nếu tôi đối với những người khác, tôi không phải là tông đồ, nhưng đối với anh em, tôi thực là thế! Vì ấn tín nhận thực chức tông đồ của tôi trong Chúa, chính là anh em.

3 Còn đối với những ai hạch sách tôi, thì này đây lời thanh minh của tôi: 4 Phải chăng chúng tôi không có quyền ăn uống? 5 không có quyền đem theo mình một tín nữ, như các tông đồ khác, như các anh em của Chúa, và ngay cả Kêpha? 6 Phải chăng chỉ có tôi và Barnaba là không có quyền được miễn khỏi lao lực? 7 Ai nào tùng chinh lại tự xuất vốn bao giờ? Ai nào trồng nho lại không ăn quả? Hay nào ai chăn đàn thú lại không hưởng sữa của đoàn thú? 8 Phải chăng tôi theo người phàm mà nói thế? Há Lề luật lại không nói thế ư? 9 Quả trong Luật Môsê đã viết: Ðứng đóng đàm con bò đạp lúa. Phải chăng Thiên Chúa lại bận tâm đến bò? 10 Há lại không hẳn rằng chính vì ta mà Người phán dạy ư? Dĩ nhiên là đã được viết vì ta! Bởi chưng thợ cày phải trông (được chia phần) mà cày; và người đạp lúa phải trông được chia phần (mà đạp lúa). 11 Một khi chúng tôi đã gieo vãi những của thần thiêng cho anh em, thì gặt của phần xác nơi anh em há lại là điều quá quắt hay sao? 12 Nếu những ai khác được thông chia quyền ấy trên anh em, thì huống chi là chúng tôi? Nhưng chúng tôi đã không dùng quyền ấy. Trái lại, chúng tôi đã đành chịu đựng mọi sự, để khỏi gây trở ngại cho Tin mừng của Ðức Kitô. 13 Anh em không biết sao? những ai thi hành thánh vụ, thì được ăn lộc của Ðền thờ, và những kẻ hầu chực bàn thờ, thì cũng chia lộc của bàn thờ? 14 Cũng vậy, Chúa đã truyền rằng những kẻ rao giảng Tin mừng cũng được sống nhờ Tin mừng.

15 Phầi tôi, tôi đã không hề dùng một quyền nào như vậy. Và tôi viết các điều này, hẳn không phải để cũng được như thế! Vì đối với tôi, thà chết còn hơn... Tước vẻ vang ấy của tôi, sẽ không ai hủy được. 16 Vì nếu tôi rao giảng Tin Mừng, thì đó không phải là lý để mà vinh vang, vì đó là sự khẩn thiết giáng xuống trên tôi. Khốn cho tôi, nếu tôi không loan báo Tin Mừng! 17 Vì giả như tôi tự ý mình mà làm việc ấy, ắt tôi có công. Nhưng nếu là ngoài ý tôi, thì đó là trách nhiệm đã ký thác cho tôi. 18 Vậy thì công lệnh của tôi đâu? Ấy là rao giảng Tin Mừng, tôi đem Tin Mừng biếu không, khiến đừng có tận hưởng quyền được ở nơi Tin Mừng.

19 Vì tự do đối với mọi người, tôi đã tự làm nô lệ mọi người, để được lợi nhiều người hơn. 20 Với Do Thái, tôi đã nên như Do Thái, để được lợi người Do Thái. Với những ai ở dưới Lề luật, (tôi đã nên như người) ở dưới Lề luật, -- dẫu không còn phải ở dưới Lề luật -- để lợi được những ai ở dưới Lề luật. 21 Với những ai ở ngoài Lề luật, (tôi đã nên) như người ở ngoài Lề luật -- hẳn tôi không ở ngoài Luật Thiên Chúa, song là trong Luật của Ðức Kitô -- để lợi được những người ở ngoài Lề luật. 22 Với những người yếu, tôi đã nên người yếu, để lợi được những người yếu. Với mọi người, tôi đã nên mọi sự, để dù sao cũng cứu được ít người. 23 Mọi sự tôi làm, đều là vì Tin mừng, ngõ hầu được thông chia phần phúc Tin Mừng.

24 Anh em không biết sao? chạy trong trường đua, thì mọi người đều chạy, nhưng chỉ có một người đoạt giải thôi? Cũng vậy, anh em hãy chạy để đoạt giải. 25 Phàm là tay đua, thì phải kiêng khem đủ điều! Vậy mà họ, là để đoạt một triều thiên hư nát, còn ta, ta (trông một triều thiên) bất hoại. 26 Cũng vậy, tôi chạy, mà không phải chạy hờ; cũng vậy, tôi đấu quyền, mà không phải đấm không khí. 27 Trái lại, tôi nhắm con ngươi đồng tử mà thụi vào chính bản thân tôi, và bắt nó quị lụy phục tùng, kẻo nhở ra đã làm lệnh sứ cho kẻ khác, mà chính tôi lại bị thải.

 

Chương 10

 

Gương dân Do Thái trong sa mạc

1 Vả tôi không để anh em không hay không biết sự này, hỡi anh em: là cha ông chúng ta, hết thảy đã ở dưới áng mây, và hết thảy đã ngang qua Biển; 2 hết thảy đã thanh tẩy mình trong Môsê, dưới áng mây trong lòng biển; 3 hết thảy đã cùng ăn một lương thực thần thiêng, 4 hết thảy đã được uống cũng một của uống thần thiêng, quả họ đã uống tự Tảng đá thần thiêng đi theo họ, -- Tảng đá ấy là Ðức Kitô -- 5 song nơi phần đông trong họ, Thiên Chúa đã chẳng được hài lòng: vì họ đã bị phơi thây trong sa mạc.

6 Các sự ấy đã nên gương cho ta để đừng có đam mê ngang trái như họ đã đam mê. 7 Anh em chớ thờ quấy, như ít người trong họ, như đã viết: Dân đã ngồi ăn uống, đoạn lại chỗi dậy mà đú đỡn. 8 Ta chớ dâm dật, như ít người trong họ đã buông theo, và nội một ngày hai vạn ba ngàn người đã ngã gục. 9 Ta chớ thử thách Chúa, như ít người trong họ đã thử thách và chết rụi dần bởi nạn rắn. 10 Anh em chớ kêu ca, như ít người trong họ đã kêu ca, và đã bị tiêu hủy do tay thần tru diệt.

11 Các điều ấy đã xảy ra cho họ để làm gương và đã được viết lại để sửa dạy ta, tức là những kẻ đứng nơi giao điểm của các thời. 12 Cho nên kẻ tưởng mình đứng, thì hãy coi chừng kẻo ngã. 13 Không thử thách nào đã xảy đến cho anh em mà lại không phải là của người phàm. Thiên Chúa trung tín! Ðấng sẽ không để anh em bị thử thách quá sức anh em. Trái lại, cùng với thử thách, Người cũng sẽ chừa cho lối thoát, để có thể chịu đựng nổi.

14 Bởi thế, anh em thân mến, hãy tránh thờ quấy! 15 Tôi muốn nói với những người biết điều! Ðiều tôi tuyên bố, anh em hãy xét thử! 16 Chén chúc tụng ta (cầm lên mà) đội ơn, lại không phải là thông phần Máu Ðức Kitô sao? Bánh ta bẻ, lại không phải là thông phần Thân mình Ðức Kitô sao? 17 Vì chưng chỉ có một bánh, nên ta tuy là nhiều, ta cũng chỉ là một thân mình, vì hết thảy ta cùng chia phần một Bánh. 18 Hãy coi Israel xác thịt: Không phải những ai ăn của lễ thì đều thông phần bàn thờ đó sao? 19 Vậy tôi nói gì? Có phải đồ cúng là gì, hay thần tượng là gì hay sao? 20 Song có điều là những vật người ta tế, là tế cho ma quỉ, chứ không phải cho Thiên Chúa. Nhưng tôi không muốn anh em thông phần với ma quỉ! 21 Anh em không thể uống cả chén của Chúa, cả chén của ma quỉ! Anh em không thể chia phần vừa nơi bàn tiệc của Chúa, vừa nơi bàn tiệc của ma quỉ! 22 Hay là ta muốn làm Chúa phẫn ghen? Phải chăng ta mạnh sức hơn Ngài?

Áp dụng thực tế

-- 23 Ðược phép làm mọi sự!

-- Nhưng không phải mọi sự đều có ích!

-- Ðược phép làm mọi sự!

-- Nhưng không phải mọi sự đều tài bồi! 24 Ðừng ai tìm ích riêng mình, nhưng là ích cho kẻ khác. 25 Phàm điều gì bán ngoài chợ, anh em hãy ăn, đừng hỏi han gì cả vì cớ lương tâm. 26 Vì:

Là của Chúa, đất cùng điều đất chở!

27 Nếu có người ngoại nào mời anh em, và anh em thuận ý đi, thì người ta dọn gì anh em hãy ăn, đừng hỏi han gì cả vì cớ lương tâm. 28 Nhưng nếu có ai bảo anh em: Cái này đã cúng thần! thì anh em đừng ăn, vì kẻ đã mách bảo, và vì có lương tâm! 29 Lương tâm tôi muốn nói, không phải là lương tâm của chính mình, mà là lương tâm của người kia. Vì hà tất quyền tự do của tôi lại bị lương tâm kẻ khác xét xử? 30 Nếu tôi tạ ơn mà chia phần, thì tại sao tôi lại bị khiển trách nhân của ăn tôi đã tạ ơn?

31 Vậy dù ăn, dù uống, dù làm sự gì, anh em hãy làm mọi sự để tôn vinh Thiên Chúa. 32 Anh em đừng làm dịp vấp ngã cho ai: Do Thái, Hi lạp, hay hội thánh của Thiên Chúa! 33 Cũng như tôi, trong mọi sự, tôi cố làm hài lòng mọi người, không tìm ích riêng tôi, nhưng là cài ích của đa số, ngõ hầu họ được cứu rỗi.

 

Chương 11

 

1 Anh em hãy theo gương tôi, cũng như tôi đối với Ðức Kitô.

 

III. Chỉ Giáo Về Các Cuộc Hội Họp

1. Những Ðiều Sơ Suất

 

Cách ăn mặc của phụ nữ

2 Tôi có lời khen ngợi anh em vì trong mọi dịp anh em đã nhớ đến tôi, và nắm giữ các truyền thống như tôi đã truyền lại cho anh em. 3 Nhưng tôi muốn anh em biết rằng: Ðầu của mọi nam nhân là Ðức Kitô; đầu của người nữ là người nam; đầu của Ðức Kitô là Thiên Chúa. 4 Phàm nam nhân nào cầu nguyện hay nói tiên tri mà có lúp đầu, thì làm nhục cho (kẻ làm) đầu của mình. 5 Phàm người nữ nào cầu nguyện hay nói tiên tri lại không mang lúp trên đầu, thì làm nhục cho (kẻ làm) đầu của mình: vì cũng một thể như gái bị cạo đầu. 6 Nếu ngươì nữ nào không mang lúp, thì cứ cạo trọc đi! Nhưng nếu là nhục cho nữ giới khi bị xén tóc hay cạo trọc, thì hãy mang lúp!

7 Nam nhân không được mang lúp trên đầu, một khi là hình ảnh là ánh quang của Thiên Chúa; còn người nữ là ánh quang của nam nhân. 8 Vì không phải nam đã xuất tự nữ, nhưng nữ xuất tự nam! 9 Và cũng không phải người nam được dựng nên vì người nữ, nhưng người nữ vì người nam. 10 Vì lẽ đó người nữ phải có (lúp làm dấu) tùng quyền trên đầu, vì cớ các thiên thần. 11 Tuy nhiên trong Chúa, không nam, thì nữ chẳng có; và không nữ, thì nam cũng là không. 12 Vì cũng như người nữ có do tự người nam, thì người nam cũng có nhờ người nữ. Và mọi sự đều do tự Thiên Chúa.

13 Tự mình, anh em hãy xét lấy: người nữ không mang lúp mà cầu nguyện cùng Thiên Chúa, thì có xứng đáng không? 14 Chính thiên nhiên lại không dạy anh em rằng nam nhân mà tóc xõa là một sự ô nhục, 15 còn người nữ xõa dài là vinh dự cho họ đó ư? Là vì bộ tóc không khác gì tấm lúp ban sẵn cho nữ giới.

16 Nhưng nếu ai muốn đôi co, thì này chúng không có cái thói ấy mà cả các hội thánh của Thiên Chúa cũng không!

Về tiệc Thánh thể

17 Nhân lúc ra các chỉ thị này, tôi không có lời khen ngợi được, vì anh em hội hiệp cùng nhau, chẳng những không tấn ích, mà lại ra tệ hơn. 18 Trước tiên, tôi nghe rằng khi anh em hội hiệp làm thành cộng đoàn, thì lại xảy ra chia rẽ giữa anh em, và tôi tin là có như thế phần nào. 19 Vì thế nào chả có bè mối giữa anh em, để những người đức độ lão luyện nên hiện tỏ giữa anh em. 20 Vậy cứ như cách anh em hôị hiệp cùng nhau một chỗ, thì không phải còn là để ăn bữa tối của Chúa. 21 Vì mỗi người lo đánh bữa riêng của mình trước và người thì đói, kẻ lại say mèm. 22 Bởi anh em không có nhà mà ăn uống sao? Hay anh em khinh hội thánh của Thiên Chúa? và bêu nhuốc những người không có của? Tôi phãi nói gì với anh em? Sẽ phải khen anh em sao? Về điều này, tôi không khen được!

23 Vì chưng, chính tôi đã chịu lấy nơi Chúa điều tôi truyền lại cho anh em. Là: Chúa Yêsu trong đêm Ngài bị nộp, Ngài đã cầm lấy Bánh, 24 và tạ ơn xong, Ngài đã bẻ ra và nói: Này là Mình Ta, vì các ngươi, hãy làm sự này mà nhớ đến Ta. 25 Cũng vậy về chén, sau khi đã dùng bữa tối xong, Ngài nói: Chén này là Giao ước mới trong Máu Ta, các ngươi hãy làm sự này mỗi khi uống mà nhớ đến Ta. 26 Vì mỗi lần anh em ăn bánh ấy và uống chén ấy, anh em loan báo sự chết của Chúa, cho tới lúc Ngài đến. 27 Cho nên kẻ ăn Bánh hay uống Chén của Chúa cách bất xứng, tất sẽ mắc tội đối với Mình và Máu Chúa.

28 Vậy thì người ta hãy tự hạch xét chính mình, rồi như vậy mới ăn Bánh ấy và uống Chén ấy. 29 Vì kẻ ăn và uống, mà không phân biệt được Thân mình, tức là ăn và uống án phạt cho mình. 30 Vì lẽ đó, trong anh em có lắm người yếu liệt, ốm đau, và người chết cũng nhiều. 31 Giả như chúng ta tự xét lấy mình, ắt ta đã chẳng bị xét xử. 32 Nhưng đàng khác khi Chúa xét xử ta, là Ngài sửa dạy ta, để ta khỏi bị lên án làm một với thế gian.

33 Cho nên, hỡi anh em, khi hội hiệp cùng nhau để dùng Bữa, anh em hãy đợi nhau! 34 Ai đói, thì hãy ăn ở nhà, kẻo anh em hội hiệp lại để mà lãnh án! Kỳ dư, khi nào đến, tôi sẽ liệu.

 

Chương 12

2. Về Các Ân Ðiển Thánh Thần

 

Ðặt vấn đề. Trả lời chung

1 Về các ân huệ thần thiêng, tôi không muốn để anh em không hay không biết. 2 Anh em biết: khi còn là người ngoại, làm sao hồn xiêu phách lạc, anh em bị lôi kéo đến trước các tà thần câm họng. 3 Bởi thế, tôi nói cho anh em biết: không ai tuyên sấm bởi sức Thần khí Thiên Chúa lại đi nói: Yêsu, đồ chúc dữ! Và không ai có thể nói: Yêsu là Chúa! mà lại không phải bởi sức Thánh Thần.

4 Ðặc sủng chia làm nhiều, nhưng cũng là một Thần khí. 5 Phục vụ chia làm nhiều, nhưng cũng là một Chúa. 6 Kỳ công chia làm nhiều, nhưng cũng là một Thiên Chúa, Ðấng ra uy làm nên mọi sự nơi mọi người. 7 Thần khí hiển thị (như vậy) được ban xuống cho mỗi người để mưu ích lợi chung. 8 Người thì được Thần khí ban cho lời khôn ngoan, kẻ khác được lời trí tri, thể theo cũng một Thần khí. 9 Kẻ thì được lòng tin trong cũng một Thần khí; người lại được những đặc ân chữa bịnh tật trong cũng một Thần khí độc nhất. 10 Người thì được kỳ công phép lạ; kẻ khác được ơn tiên tri; kẻ khác nữa lại được ơn biện phân các thần khí: người thì được các thứ ngôn ngữ; kẻ lại được ơn diễn giải các ngôn ngữ. 11 Hết thảy mọi điều ấy, cũng một Thần khí độc nhất ra uy làm nên, phân chia cho mỗi người mỗi cách, như Ngài muốn.

So sánh với thân mình

12 Vì cũng như thân mình chỉ là một, nhưng lại có nhiều bộ phận, và hết thảy các bộ phận tuy là nhiều cũng chỉ là một thân mình, thì Ðức Kitô cũng vậy. 13 Vì trong Thần khí độc nhất, hết thảy ta được nhờ thanh tẩy mà nhập vào thân mình độc nhất, dù là Do Thái hay Hi lạp, dù là nô lệ hay tự do; và hết thảy ta đã được cùng uống Thần khí độc nhất.

14 Vì chưng thân mình không chỉ là một bộ phận, song là nhiều. 15 Giả sử chân nói:

-- Tôi chẳng phải là tay! Tôi không thuộc về thân mình, phải chăng vì thế mà nó không thuộc về thân mình?

16 Giả sử tai nói:

-- Tôi không phải là mắt! Tôi không thuộc về thân mình, phải chăng vì thế mà nó không thuộc về thân mình?

17 Nếu toàn thân là mắt, thì thính giác ở đâu? Nếu toàn thân là thính giác thì khứu giác ở đâu? 18 Nhưng này Thiên Chúa đã đặt ra các bộ phận, và mỗi bộ phận trong thân mình tùy theo ý Người. 19 Nếu tất cả chỉ là một bộ phận, thì thân mình đâu? 20 Nhưng này, bộ phận thì nhiều, mà thân mình chỉ là một! 21 Mắt không thể bảo tay:

-- Tôi không cần anh!

Hay đầu (không thể) lại (bảo) chân:

-- Tôi không cần các anh!

22 Nhưng hơn thế nữa, những bộ phận trong mình coi như càng yếu đuối, thì lại càng thiết yếu. 23 Và những bộ phận của thân mình, ta coi càng ít sang, thì ta lại cần mặc cho sang quí. Và những bộ phận nơi mình ta không được trang nhã, thì lại được trang sức nhiều hơn. 24 Còn những bộ phận của mình ta vốn là trang nhã, hẵn lại không cần được như thế. Song Thiên Chúa đã điều hòa (các bộ phận của) thân mình để làm sao cho thiểu nghi thì được nhã, 25 để khỏi có phân tranh trong thân mình; trái lại, để các bộ phận vì ích chung mà đùm bọc lấy nhau. 26 Cho nên một bộ phận phải đau, thì hết các bộ phận đau chung; một bộ phận được vinh, thì hết các bộ phận vinh chung!

27 Mà anh em là thân mình của Ðức Kitô, và ai theo phận nấy mà làm chi thể. 28 Và Thiên Chúa đã đặt trong hội thánh: trước tiên là các tông đồ; thứ đến là các tiên tri; ba là tấn sĩ; rồi các phép lạ; rồi các đặc sủng chữa bệnh, các việc từ thiện và quản trị, các loại ngôn ngữ. 29 Phải chăng hết thảy là tông đồ? Phải chăng hết thảy là tiên tri? Phải chăng hết thảy là tấn sĩ? Phải chăng hết thảy đều làm phép lạ? 30 Phải chăng hết thảy đều có đặc sủng chữa bịnh? Phải chăng hết thảy đều nói ngôn ngữ? Phải chăng hết thảy đều diễn giải ngôn ngữ? 31 Anh em hãy hăm hở sao cho được những ân điển trọng hơn.

Bài ca đức mến

Và còn một con đường siêu vời mà tôi muốn bày tỏ cho anh em.

 

Chương 13

 

1 Giả như tôi nói được các thứ tiếng,

nhân loại và thiên thần, mà tôi không có lòng mến,

thì tôi chỉ là thanh la vang vảng hay chũm chọe chập cheng.

2 Và giả như tôi được ơn tiên tri, và biết mọi sự nhiệm mầu, toàn cả trí tri;

và giả như tôi được tất cả lòng tin, khiến chuyển được đồi núi,

mà tôi lại không có lòng mến,

thì tôi vẫn là không!

3 Và giả như tôi đem cả gia tư vốn liếng mà phát chẩn;

và giả như tôi nộp mình chịu thiêu,

mà tôi lại không có lòng mến,

thì cũng hư không vô ích cho tôi!

4 Lòng mến thì khoan dung, nhân hậu;

lòng mến không ghen tuông;

lòng mến không ba hoa, không tự mãn,

5 Không khiếm nhã, không ích kỷ,

không cáu kỉnh, không chấp nhất sự dữ,

6 không mừng trước sự bất công,

nhưng biết chia vui cùng lòng chân thật.

7 Trong muôn sự,

lòng mến hết lòng bao dung,

hết lòng kính tin,

hết lòng trông cậy,

hết lòng kiên nhẫn.

8 Lòng mến không hề tàn tạ!

Dù là các ơn tiên tri, cũng sẽ bị hủy;

dù là các ngôn ngữ, cũng sẽ chấm dứt;

dù là trí tri cũng sẽ ra không!

9 Vì chưng ơn trí tri, ta có được ngằn,

ơn tiên tri ta có được ngằn!

10 Một khi sự trọn lành đã đến,

thì điều có ngằn có hạn tất sẽ ra không!

11 Thuở tôi bé bỏng, tôi nói năng như trẻ bé,

tôi suy nghĩ như trẻ bé,

tôi xét đoán như trẻ bé.

Một khi tôi đã trưởng thành,

tôi liền loại đi những gì là trẻ bé.

12 Quả thế, hiện giờ ta thấy,

như ở trong gương cách mường tượng.

Bấy giờ thì tận mắt, diện đối diện.

Hiện giờ ta biết một cách khuy khuyết,

nhưng bấy giờ ta sẽ biết, cũng như (Thiên Chúa) biết ta.

13 Vậy nay còn lại Tin, Cậy, Mến.

Ấy là bộ ba!

Nhưng trong bộ ba ấy, Mến lớn hơn cả!

 

Chương 14

 

Cấp trật các ơn lạ

1 Lòng mến, anh em hãy đeo đuổi; các ơn thần thiêng, hãy hăm hở sao cho được, nhất là để được ơn tiên tri. 2 Vì kẻ nói tiếng (lạ), thì không phải là nói cho người ta, mà là nói với Thiên Chúa; vì không ai hiểu được; bởi sức Thần khí, kẻ ấy nói lên những sự nhiệm mầu. 3 Còn người nói tiên tri thì nói với người ta, để tài bồi, khích lệ, an ủi. 4 Kẻ nói tiếng (lạ) tài bồi lấy mình; còn người nói tiên tri thì tài bồi chính cộng đoàn. 5 Tôi mong anh em hết thảy nói tiếng (lạ), nhưng hơn nữa là anh em được nói tiên tri. Nói tiên tri cao trọng hơn nói tiếng (lạ), trừ phi là khi người ta diễn giải để cộng đoàn cũng được tài bồi.

6 Này, hỡi anh em, giả sự tôi đến với anh em, mà chỉ nói tiếng (lạ), thì nào có ích lợi gì cho anh em, nếu tôi không đem lời mạc khải hay trí tri, lời tiên tri, hay giáo huấn mà nói với anh em? 7 Ngay những nhạc khí không hồn đã là vậy, như sáo như đàn; nếu tì trúc đổ đồng một giọng, thì làm sao còn nhận ra được đâu là sáo đâu là đàn? 8 Vì giả như kèn chỉ tò te một tiếng vu vơ, thì ai sẽ chuẩn bị mà xông ra trận? 9 Cũng vậy, nếu nói tiếng (lạ), anh em chẳng đem ra được lời lẽ rạch ròi, thì làm sao người ta biết được điều anh em nói? Vì thế là anh em đã nói trên không! 10 Trong thiên hạ, có không biết bao nhiêu là thứ từ ngữ, thế mà không có thứ nào lại là vô âm tiết. 11 Vậy nếu như tôi không biết tiếng có nghĩa gì, thì tôi sẽ là mọi rợ đối với kẻ nói, và người nói lại là mọi rợ đối vối tôi. 12 Về phần anh em cũng vậy, đã hăm hở muốn được (ơn) thần khí, anh em hãy tìm (các ơn ấy) để tài bồi cho cộng đoàn, ngõ hầu anh em được phong phú dồi dào hơn.

13 Bởi thế, kẻ nói tiếng (lạ), hãy cầu nguyện xin cho được ơn diễn giải. 14 Vì thế, nếu tôi cầu nguyện bằng tiếng (lạ), thì thần khí tôi cầu nguyện thực, nhưng trí không tôi chẳng được lợi gì. 15 Vậy thì sao? Tôi sẽ cầu nguyện bằng thần khí, mà tôi cũng sẽ cầu nguyện với trí khôn nữa. Tôi xướng hát bằng thần khí, mà tôi cũng xướng hát với trí khôn nữa. 16 Vì chưng nếu ngươi chúc tụng bằng thần khí, thì người choán chỗ phàm nhân tục tử sẽ đáp lại sao được "Amen" theo lời cảm tạ của ngươi? Vì lẽ ngươi nói gì, nó chẳng hiểu. 17 Ðã hẳn, ngươi dâng lời cảm tạ hoàn hảo thật, nhưng người kia chẳng được tài bồi. 18 Ðội ơn Thiên Chúa, tôi còn nói tiếng (lạ) hơn anh em hết thảy. 19 Nhưng giữa cộng đoàn, tôi thà tỉnh trí mà nói năm ba tiếng để dạy kẻ khác nữa, hơn là nói hàng vạn lời bằng tiếng (lạ).

20 Hỡi anh em, về lương tri, thì đừng còn cứ trẻ con nữa! Về sự gian tà, phải! hãy ở như con trẻ. Còn về lương tri, thì hãy nên thành toàn! 21 Trong Lề luật đã viết:

Ta sẽ dùng quân nói tiếng lạ, và môi miếng kẻ tha bang mà nói với dân này; và dẫu thế, chúng cũng sẽ không nghe Ta, Chúa phán.

22 Cho nên tiếng (lạ) là triệu báo không phải cho những người tin, mà cho những kẻ không tin; còn lời tiên tri thì không phải cho những kẻ không tin, mà là cho những người tin. 23 Vậy giả như tất cả cộng đoàn hội hiệp lại một nơi, và mọi người đều nói tiếng (lạ), xảy đến có những phàm nhân tục tử, hay người ngoại đi vào, thì họ lại không bảo là anh em đang lên cơn điên sao? 24 Nhưng nếu mọi người đều được ơn tiên tri, và có người ngoại hoặc phàm nhân tục tử nào đi vào, ắt người ấy bị mọi người cảnh giới, mọi người xét xử. 25 Những uẩn khúc nơi lòng người ấy sẽ lộ ra, và như thế người ấy sẽ sấp mặt xuống, mà thờ lạy Thiên Chúa, và tuyên bố rằng:

Hẳn thật Thiên Chúa ở giữa anh em.

Lối cư xử thực tế

26 Vậy thì sao, hỡi anh em? Phàm khi anh em hội hiệp, và mỗi người có ca vịnh, hay giáo huấn, có mạc khải hay là tiếng (lạ), hoặc là diễn giải, thì mọi sự hãy hướng cả vào sự tài bồi (lẫn nhau). 27 Hoặc có ai nói tiếng (lạ), thì chỉ được hai hay ba người là cùng, mỗi người theo lượt mình, và phải có một người diễn giải. 28 Nếu không có người diễn giãi, thì hãy im đi trong cộng đoàn, mà nói riêng giữa mình và Thiên Chúa. 29 Còn tiên tri, có nói thì hãy nói hai hay ba người, và các kẻ khác hãy phán đoán. 30 Nếu ơn mạc khải xuống cho ai đang ngồi dự, thì người nói trước hãy im đi. 31 Vì nói tiên tri thì anh em hết thảy đều có thể nói, từng người một, để mọi người đều học hỏi, và mọi người đều được khích lệ. 32 Và thần khí các tiên tri, thì do tiên tri điều khiển. 33 Vì Thiên Chúa không (gieo) hỗn loạn mà là bình an!

Cũng như trong hết thảy các giáo hội của các thánh, 34 thì phụ nữ phải làm thinh trong các buổi hội, vì họ không được phép lên tiếng. Trái lại, họ phải biết phục tùng, như chính Lề luật cũng dạy. 35 Nếu muốn học biết điều gì, thì họ cứ hỏi chồng họ ở nhà, vì phụ nữ mà lên tiếng trong buổi hội là điều chẳng xứng.

36 Hoạ chăng là lời Thiên Chúa đã xuất tự nơi anh em? hay đã đến cho anh em mà thôi? 37 Nếu ai nghĩ mình là tiên tri hay có thần khí, thì hãy nhận biết rằng các điều tôi viết là lệnh truyền của Chúa. 38 Ai mà không biết, thì kẻ ấy cũng được (Thiên Chúa) biết đến.

39 Cho nên, hỡi anh em, anh em hãy hăm hở cho được ơn tiên tri, và đừng ngăn cấm (việc nói) tiếng (lạ). 40 Nhưng mọi sự phải làm một cách đoan trang và trật tự.

 

Chương 15

IV. Vấn Ðề Kẻ Chết Sống Lại

 

Sự kiện căn bản: Chúa Yêsu đã sống lại

1 Hỡi anh em, tôi xin nhắc lại cho anh em Tin Mừng tôi đã rao giảng cho anh em, và anh em đã chịu lấy, và trong đó anh em hiện còn đứng vững, 2 và cũng nhờ đó mà anh em được cứu thoát, nếu lời lẽ tôi đã dùng để rao giảng cho anh em, anh em vẫn còn nắm giữ, bằng không anh em đã tin một cách vô lối.

3 Vì tiên vàn mọi sự, tôi đã truyền lại cho anh em, điều mà chính tôi cũng đã chịu lấy:

là Ðức Kitô đã chết vì tội lỗi ta, theo lời Kinh thánh,

4 là Ngài đã bị chôn cất,

là Ngài đã sống lại, ngày thứ ba, theo lời Kinh thánh,

5 là Ngài đã hiện ra cho Kêpha,

đoạn cho nhóm Mười hai.

6 Rồi Ngài hiện ra cho hơn năm trăm anh em một lần, trong số đó phần đông hiện nay cũng còn sống, nhưng cũng có người đã yên nghỉ. 7 Rồi Ngài đã hiện ra cho Yacôbê; đoạn cho các tông đồ hết thảy. 8 Cuối hết Ngài đã hiện ra cho cả tôi nữa, không khác một đứa con ranh. 9 Vì tôi là người mạt nhất trong các tông đồ, vả cũng không đáng gọi là tông đồ nữa, bởi tôi đã bắt bớ Hội thánh của Thiên Chúa. 10 Hiện tôi có là gì, là bởi ơn Thiên Chúa, và ơn Người xuống cho tôi đã không ra hư luống; trái lại tôi đã tận lực lao công hơn họ hết thảy, song hẳn không phải tôi, nhưng có ơn Thiên Chúa với tôi.

11 Vậy dù là tôi, hay là họ, chúng tôi rao giảng như thế, và cũng như thế mà anh em đã tin.

Sự sống lại của Chúa

bảo đảm cho sự sống lại của tín hữu

12 Nhưng nếu Ðức Kitô, chiếu theo lời rao giảng, đã sống lại từ cõi chết, thì làm sao trong anh em lại có kẻ dám nói: Không có chuyện kẻ chết sống lại? 13 Nhưng nếu không có chuyện kẻ chết sống lại, thì Ðức Kitô cũng đã không sống lại! 14 Mà nếu Ðức Kitô đã không sống lại, vậy thì lời rao giảng của chúng tôi thật hư không, và hư không nữa việc anh em tin. 15 Và chúng tôi hóa thành những chứng gian cho Thiên Chúa, vì đã dám chống lại Thiên Chúa mà làm chứng rằng Người đã cho Ðức Kitô sống lại, Ðấng Người đã chẳng cho sống lại, nếu quả thực kẻ chết không sống lại. 16 Vì nếu kẻ chết không sống lại, thì Ðức Kitô cũng đã không sống lại. 17 Nhưng nếu Ðức Kitô đã không sống lại, thì việc anh em tin cũng hão huyền! và hiện anh em vẫn còn trong tội lỗi của anh em! 18 Vậy ra những kẻ đã chết trong Ðức Kitô đều đã tận tuyệt! 19 Nếu ta đặt mối hi vọng vào Ðức Kitô vẻn vẹn cho lúc sinh thời này thôi, thì quả ta là những kẻ khốn nạn nhất trong cả thiên hạ!

20 Nhưng kỳ thực, Ðức Kitô đã sống lại từ cõi chết, tiên thường của các vong linh. 21 Vì chưng sự chết do bởi một người, thì sự kẻ chết sống lại cũng do bởi một người. 22 Quả thế, cũng như nơi Adam mọi người đều phải chết, thì trong Ðức Kitô, mọi người cũng sẽ được tác sinh. 23 Nhưng ai theo thứ tự nấy, tiên thường là Ðức Kitô, rồi đến các kẻ thuộc về Ðức Kitô, vào buổi Quang lâm của Ngài. 24 Rồi sẽ là cùng tận, lúc Ngài trao trả vương quyền cho Thiên Chúa và là Cha, sau khi đã hủy ra không, mọi thiên phủ, mọi uy thế và quyền năng. 25 Vì Ngài phải giữ quyền vua cho đến khi:

Ngài đặt mọi địch thù dưới chân Ngài. 26 Ðịch thù cuối cùng bị tiêu diệt là sự chết. 27 Vì:

Muôn sự Người đã bắt phục cả dưới chân Ngài.

Khi nói: muôn sự đều phải phục quyền, thì đã rõ là chỉ trừ Ðấng đã bắt muôn sự phục quyền Ngài. 28 Vì khi mọi sự đã phục quyền Ngài, thì bấy giờ Con cũng sẽ phục quyền Ðấng đã bắt mọi sự phục quyền mình, ngõ hầu Thiên Chúa là tất cả trong mọi sự.

29 Chẳng vậy, những người chịu thanh tẩy vì kẻ chết, thì họ làm thế để được gì? Nếu tuyệt nhiên kẻ chết không sống lại, thì tại sao lại chịu thanh tẩy vì người chết? 30 Và chúng tôi, tại sao mà liều với gian nguy mỗi giờ khắc? 31 Tôi chết lên chết xuống mỗi ngày, thực thế, hỡi anh em, cũng như anh em thực là mối vinh dự tôi được trong Ðức Kitô Yêsu Chúa chúng ta. 32 Nếu tôi đã nuông theo người phàm mà đấu với mãnh thú tại Êphêsô, thì có báo bổ gì cho tôi? Nếu kẻ chết không sống lại, thì:

Ta ăn, ta uống đi! vì ngày mai ta phải chết.

33 Anh em đừng có tự khi!

Bầu bạn hư, phong hoá bại!

34 Anh em hãy biết điều như những kẻ tỉnh say, và đừng cứ phạm tội nữa! Quả có kẻ dốt đặc về Thiên Chúa! Nhục thật để tôi phải nói thế với anh em!

Sống lại cách nào?

-- 35 Nhưng có người nói, kẻ chết sống lại thế nào? Họ sẽ lấy thân xác nào mà về lại?

-- 36 Ðồ ngu! Cái ngươi gieo có sống được không, nếu không chết đã? 37 Và cái ngươi gieo, hẳn không phải là cái hình thể sẽ hóa ra sau mà ngươi gieo, nhưng là một hạt trơ trụi, tỉ như hạt lúa hay thứ giống nào khác. 38 Nhưng Thiên Chúa cho nó một hình thể như Người đã muốn, giống nào có hình thể nấy.

39 Không phải xác nào xác nấy như nhau cả! Nhưng xác người ta khác, xác súc vật khác, xác chim chóc khác, xác loài cá khác. 40 Lại có thiên thể cùng địa thể; hào quang của thiên thể khác; hào quang của địa thể khác; 41 hào quang của mặt trời khác; hào quang của mặt trăng khác; hào quang của tinh tú khác; vì sao này với sao nọ, hào quang đều có khác! 42 Cũng vậy về sự kẻ chết sống lại:

gieo xuống trong hư hoại, sống lại trong bất hoại;

43 gieo xuống trong ô nhục, sống lại trong vinh quang;

gieo xuống trong yếu đuối, sống lại trong quyền năng;

44 gieo xuống là xác khí huyết, sống lại là xác thần thiêng!

Nếu có xác khí huyết, thì cũng có xác thần thiêng.

45 Cũng vậy đã viết:

Ađam người thứ nhứt đã thành sinh khí sống động;

còn Ađam cuối cùng đã nên thần khí tác sinh.

46 Nhưng không phải thần thiêng có trước mà là khí huyết, rồi mới đến thần thiêng. 47 Người thứ nhứt do tự đất, là người trần ai; người thứ hai do tự trời. 48 Người trần ai kia sao, các người trần ai khác cũng vậy. Người thiên thai kia sao, các người thiên thai khác cũng vậy. 49 Và cũng như ta đã mang hình ảnh người trần ai, ta cũng hãy mang lấy hình ảnh của người thiên thai!

50 Này điều tôi muốn nói, hỡi anh em, là máu thịt không thể thừa hưởng Nước Thiên Chúa, cũng như sự hư hoại không thừa hưởng được sự bất toại. 51 Này đây mầu nhiệm tôi xin nói với anh em: Ta sẽ không chết hết thảy, nhưng hết thảy ta sẽ được biến đổi. 52 Bất thần, trong nháy mắt, vào tiếng loa cuối cùng -- vì loa sẽ thổi -- và người chết sẽ chỗi dậy bất hoại, và ta sẽ biến đổi. 53 Vì chưng cái hư hoại này sẽ mặc lấy bất hoại, đồ chết dở này sẽ mặc lấy trường sanh bất tử.

Bài ca khải hoàn

54 Khi cái hư hoại này đã mặc lấy sự bất hoại, và đồ chết dở này đã mặc lấy trường sinh bất tử, thì bấy giờ sẽ ứng nghiệm điều đã viết:

sự chết đã bị vùi trong toàn thắng!

55 Tử thần hỡi, đắc thắng của ngươi đâu?

Tử thần hỡi, nọc của ngươi đâu?

56 Nọc của sự chết là Tội, mãnh lực của Tội là Lề luật. 57 Ðội ơn Thiên Chúa, Ðấng đã ban toàn thắng cho ta nhờ Chúa chúng ta, Ðức Yêsu Kitô!

58 Cho nên, hỡi anh em thân mến, hãy ở kiên vững, không nao núng, dẫy tràn thêm việc làm của Chúa luôn luôn, bởi biết rằng công khó của anh em hẳn không phải là hư luống trong Chúa!

 

Chương 16

 

Gửi gắm, chào hỏi, từ tạ

1 Về việc quyên trợ giúp các thánh, thì như tôi đã ra thể thức cho các hội thánh Galat thế nào, anh em cũng hãy thi hành như vậy: 2 ngày thứ nhứt mỗi tuần, anh em mỗi người, ở nhà hãy để riêng ra phàm điều gì may mắn dành dụm được, chứ đừng để khi tôi đến mới bắt đầu quyên. 3 Khi đi qua nơi anh em, tôi sẽ trao thư và phái những người được anh em tín nhiệm, mang ân đức của anh em đi Yêrusalem. 4 Và nếu xét là tôi cũng nên đi, thì họ sẽ đi với tôi.

5 Còn tôi, tôi sẽ đến với anh em, khi đã ghé qua Makêdonia. Quả tôi sẽ ngang qua Makêdonia. 6 Còn ở nơi anh em, có lẽ tôi sẽ ở lại ít lâu, hay có khi tôi sẽ lưu lại cả mùa đông nữa, để rồi anh em tiễn đưa tôi đến nơi tôi muốn đến. 7 Vì tôi không muốn thăm anh em, nguyên chỉ vì tiện đường; tôi trông cậy sẽ lưu lại với anh em một thời gian, nếu Chúa ban phép. 8 Song tôi sẽ lưu lại ở Êphêsô cho đến lễ Năm mươi. 9 Vì cửa đã mở rộng ra cho tôi; thành công có, nhưng kẻ chống đối cũng nhiều.

10 Timôthê có đến, thì anh em lo cho anh ấy được cư xử với anh em không ngại ngùng e sợ, vì anh cũng làm việc Chúa như tôi. 11 Vậy đừng có ai khinh anh ấy; xin anh em tiễn đưa anh đi bình an về lại với chúng tôi; vì tôi cùng các anh em đang đợi anh.

12 Còn về anh Apollô: tôi đã khẩn khoản xin anh đến với tôi, làm một với các anh em khác. Nhưng hẳn không phải ý (Thiên Chúa) là anh đi vào lúc này, nhưng anh sẽ đến khi nào thuận tiện.

13 Hãy tỉnh thức, đứng vững trong đức tin, một lòng cương quyết mạnh mẽ! 14 Mọi sự nơi anh em phải do tự lòng yêu mến mà ra!

15 Này một điều tôi khuyên nữa, hỡi anh em: anh em biết gia đình Stêphana, tiên thường của xứ Akhaia, và lại đã quyết tự hiến mình phục vụ các thánh, 16 xin anh em hãy biết tuân phục những người như thế, và mọi người khác đồng lao cộng tác với họ. 17 Ðược Stêphana, Fotrunatô và Akhaikô có mặt, tôi mừng rỡ, vì họ bù lại cho anh em hết thảy vắng mặt. 18 Quả họ đã làm cho tâm thần tôi và cả anh em nữa được thư thái. Vậy hãy biết tri ngộ những người như thế.

19 Các hội thánh Tiểu Á gửi lời chào anh em. Aquita và Prisca cùng hội thánh họp tại nhà họ nồng nhiệt gửi lời chào anh em trong Chúa.

20 Các anh em hết thảy đều gơi lời chào anh em. Anh em hãy áp má hôn nhau cách thánh thiện mà chào nhau!

21 Lời chào này do tự tay tôi, Phaolô:

22 Nếu ai không yêu mến Chúa, thì hãy là đồ chúc dữ! Maranatha!

23 Ân sủng của Chúa Yêsu ở cùng anh em!

24 Lòng mến của tôi ở với anh em hết thảy, trong Ðức Kitô Yêsu!

 

Trở về Mục Lục Kinh Thánh Tân Ước

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page