Ngài sống giữa thế gian và thế gian đã được tạo dựng nhờ qua Ngài, nhưng thế gian lại đã không nhìn nhận Ngài. Ngài đến giữa người nhà, nhưng những người nhà không đón nhận Ngài (Gn 1,10-11).
Ngày hôm nay, một lần nữa, khi Chúa Giêsu đến giữa những người nhà, thì những người nhà không nhìn nhận ngài. Chúa đến nơi những tấm thân bị dày vò của những người nghèo; ngài cũng đến nơi những người giàu bị đè bẹp bởi gánh nặng những sự giàu có của họ. Ngài đến trong sự cô đơn của các con tim, khi không còn ai để yêu thương họ. Chúa Giêsu đến nơi bạn ở, nơi tôi sinh sống, nhưng thường, và là rất thường, chúng ta đi qua bên cạnh mà không nhận ra Chúa.
Sau khi đã làm việc nhiều năm giữa những người nam nữ, trẻ già sắp chết, giữa những bệnh nhân, những người què quặt, tàn tật và không bình thường, tôi đạt đến được một kết luận duy nhất. Tôi càng cố gắng chia sẽ những đau khổ của dân chúng, thì tôi càng hiểu được Chúa Giêsu đã cảm nghiệm được điều gì, khi ngài đến với những người nhà và bị họ chối từ.
Ngày nay, Chúa Kitô hiện diện nơi những người bị chối từ, không việc làm, dốt nát, đói khát, không quần áo, không nhà cửa. Họ xem ra như là những con người vô ích đối với Nhà Nước và đối với xã hội, và không ai có thời giờ để chăm sóc cho họ. Chúng ta có bổn phận gặp họ và trợ giúp cho họ, xét vì mình là người Kitô, nếu tình yêu của chúng ta đối với Chúa Kitô là chân thật. Những nguời nghèo có mặt sẳn đó, để chúng ta gặp được họ.
Khắp nơi đều có những con người cô đơn, và đôi khi chỉ được biết đến nhờ qua con số của phòng họ sinh sống. Và chúng ta, chúng ta đang ở đâu? Chúng ta có thật sự biết những người đó có mặt bên cạnh ta hay không? Có lẽ nơi nhà bên cạnh, có người mù; và có lẽ người mù nầy sẽ sung sướng biết bao, nếu chúng ta sẳn sàng đọc báo cho họ nghe; hay có người giàu có nào đó, nhưng không được ai đến viếng thăm. Nguời đó có nhiều sự, có thể nói như bị chìm ngập trong những của cải của mình, nhưng lại không có liên lạc tình người với ai cả, điều mà người đó cần.
Cách đây không lâu, có một người hết sức giàu có đến gặp tôi và nói: Tôi xin dâng cho Mẹ số tiền nầy, xin Mẹ cho ai đó đến thăm tôi. Tôi gần như bị mù, bà vợ tôi gần như quên lẩn, con cái chúng tôi thì đã ra nước ngoài cả rồi, còn chúng tôi thì đang chết dần mòn trong cô đơn.
Những con người cô đơn như vậy đang mong ước tha thiết có được giọng nói đầy tình thương của ai đó đến thăm họ. Và đó là những con người mà chúng ta cần biết đến. Họ là Chúa Kitô của hôm qua, hôm nay và mãi mãi tương lai, mà chúng ta cần phải nhìn ra. Sự hiểu biết nầy làm cho chúng ta yêu mến họ, và làm cho chúng ta yêu mến dịp trở nên hữu ích cho họ. Chúng ta không nên chỉ bằng lòng với việc cho tiền. Tiền bạc không đủ. Những con người cô đơn đó cần đến những bàn tay chúng ta để phục vụ họ, cần đến con tim chúng ta để yêu thương họ. Ðạo của Chúa Kitô là tình thương, là sự phổ biến tình yêu thương, và để có khả năng yêu thương, thì chúng ta cần cầu nguyện.
Chúng ta không đi tìm Chúa nơi vùng đất xa xôi. Ngài không có ở đó đâu. Ngài đang ở với bạn. Chỉ cần con giữ ngọn đèn cháy sáng thì con sẽ luôn nhìn thầy Ngài. Hãy nhìn xem và hãy cầu nguyện. Hãy gìn giữ ngọn đèn của con luôn sạch trong và con sẽ nhìn thấy tình yêu thương của Chúa , và con sẽ nhìn thấy Chúa mà con thương mến, là thật dịu dàng biết chừng nào.
(Mẹ Têrêsa Calcutta)
Lạy Chúa, xin hãy mở rộng đôi mắt con, ngỏ hầu chúng con có thể nhìn thấy Chúa nơi những anh chị em chúng con.
Lạy Chúa, xin hãy mở rộng đôi tai chúng con, ngỏ hầu con có thể lắng nghe được những lời kêu xin của những kẻ đang đói, bị lạnh và đang lo âu, của những người bị áp bức.
Lạy Chúa , xin hãy mở rộng con tim chúng con, ngỏ hầu chúng con có thể yêu thương nhau, như Chúa đã yêu thương chúng con. Xin hãy đổ tràn lại trong chúng con Thánh Thần của Chúa. Lạy Chúa, xin hãy giải thoát chúng con, và làm cho chúng con trở nên một. Amen.