Tối đến, khi các môn đệ chèo thuyền vượt qua biển hồ, thì sóng gió nổi lên. Chúa Giêsu đi trên mặt nước đến với họ. Họ sợ hãi kinh hoàng. Ngài nói với họ: Ðừng sợ, chính Thầy đây. (Jn 6,20).
Một bà nọ thường xuyên suy gẫm và đến họp với nhóm của mình trong vòng một vài tháng. Một sáng kia, bà chia sẻ với nhóm như thế nầy: "Tôi đã thâu nhận được quá nhiều từ nhóm, nhưng gần đây tôi cảm thấy sợ con đường Chúa Giêsu đang dẫn tôi đi. Phải chăng Ngài đang đòi hỏi tôi phải gánh lấy một hy sinh lớn nào đó? Một bà lớn tuổi, sau khi chăm chú lắng nghe lời chia sẻ đó, nói: Nầy Susan, đừng sợ. Tôi cũng đã từng có cảm nghiệm như chị bây giờ. Và Chúa Giêsu đã hướng dẫn tôi cũng như Ngài đang hướng dẫn chị vậy. Kết quả là bây giờ tôi đang làm những việc quá sức tôi mơ tưởng. Nhưng tôi được đầy tràn niềm vui và an bình.
Có bao giờ tôi cảm nghiệm được Chúa Giêsu đang hướng dẫn đời mình không? Có bao giờ tôi sợ con đường Ngài đang dẫn tôi đi không?
Khi tôi sống với Chúa, tôi còn có thể sợ gì nữa? (Brother Lawrence).
Quý vị và các
bạn thân mến,
"Tôi cảm thấy sợ con đường
Chúa Giêsu đang dẫn tôi đi."
Nầy Susan, Ðừng sợ. Tôi
cũng đã từng cảm nghiệm
như chị bây giờ. Chúa Giêsu
hướng dẫn tôi cũng như Ngài
đang hướng dẫn chị... Có
nhiều con đường theo Chúa. Từ
thế hệ nầy sang thế hệ khác,
biết bao đồ đệ của Chúa
Giêsu đã sống qua kinh nghiệm như
vừa được chia sẻ lại
trên đây. Ai mà không run sợ
trước ơn gọi và sứ
mạng được Chúa trao phó,
ngoại trừ trường hợp
người đó tự tạo ra cho
mình một ơn gọi giả tạo, một
sứ mạng được tưởng
tượng ra theo ý riêng mình, chớ
không theo như ý Chúa mong muốn. Trong
sứ mạng tự tạo nầy, con người
đi tìm hư danh cho chính mình, và
sớm muộn gì cũng sẽ mất
đi niềm an bình trong tâm hồn. Còn
kẻ khiêm tốn lãnh nhận ơn gọi
đến từ Chúa, và khiên
tốn, kiên trì chu toàn sứ mạng
được trao phó, sẽ luôn được
an vui giữa những thử thách.
Chúng ta có thể nhìn thấy điều
nầy nơi chính đời sống
của các tông đồ. Chẳng hạn
như, nơi sách tông đồ công
vụ, khi Phêrô và các tông đồ
bị các vị lãnh đạo tôn
giáo Do Thái đánh đòn và
cấm không cho rao giảng Chúa Giêsu
Kitô nữa, thì các ngài vẫn
trung thành chu toàn sứ mạng đã
lãnh nhận. Các ngài đã mạnh
mẽ trả lời cho những kẻ
ngăn cản các ngài như sau: Chúng
tôi không thể không rao giảng. Thà
vâng phục Thiên Chúa mà chịu
khổ, hơn là vâng phục mệnh lệnh
loài người, khi mệnh lệnh đó
nghịch lại điều răn Chúa truyền.
Sách tông đồ công vụ ghi thêm
rằng: các tông đồ vui mừng
vì phải chịu đánh đòn,
chịu khổ,vì Chúa. Thánh Phaolô
tông đồ cũng đã chia sẻ
kinh nghiệm sống theo Chúa cho các tín
hữu Côrintô như sau: Ba lần
tôi xin Chúa cho tôi thoát khỏi cái
khổ cực ấy. Song Chúa phán bảo
tôi rằng: Ơn Ta đủ để
hộ giúp con. Vì sức mạnh của
Ta được biểu lộ ra trong sự
yếu đuối. Bởi vậy, tôi
rất vui mừng khoe khoang sự yếu
hèn của tôi, để sức mạnh
của Chúa Kitô được biểu
dương nơi mình tôi. Lại nữa,
tôi vui chịu mọi đau khổ, mọi xỉ
nhục, mọi gian nan, mọi bắt bớ,
mọi cơ cực vì Chúa Kitô, bởi
khi tôi yếu đuối, lại chính
là lúc tôi mạnh. (2Co 12,8-10). Chúng
ta đừng sợ những thử
thách, những gian nan trên con đường
Chúa muốn ta đi, để theo Ngài.
Với điều kiện, đó là
con đường Chúa muốn chớ
không phải do ta tự chọn với
hậu ý hưởng lợi cho mình.
Chúng ta hãy xác tín rằng:
Thiên Chúa hiện diện với chúng
ta luôn mãi, trên con đường
Ngài muốn: Ơn Ta đủ cho con.
Lạy Chúa, xin giúp con khiêm tốn vâng theo lời Chúa truyền và trung thành cộng tác với ơn soi sáng và nâng đỡ của Chúa. Xin hãy dùng con bất cứ cách nào đẹp lòng Chúa. Amen.