Chúa Giêsu phán bảo các môn đệ: Không có Ta, các con không làm gì được. Ai không ở lại trong Ta, sẽ bị quăng ra ngoài như cành cây và sẽ bị khô héo. (Gn 15,5-6).
Một câu chuyện Do thái xưa kể về một người phụ nữ ngưng đi đến hội đường. Một ngày kia thầy Rabbi đến thăm. Ông vào ngồi cạnh lò sưởi với bà. Cả hai thinh lặng một hồi lâu. Rồi thầy Rabbi cầm kẹp gắp một cục than hồng và đặt trên miếng đá bên ngoài lò sưởi. Cả hai đều nhìn cục than từ từ bớt đỏ và cuối cùng tắt ngủm. Vài phút sau, người đàn bà nói với thầy Rabbi: Con hiểu rồi. Con sẽ trở lại hội đường.
Có người nào xa Chúa Giêsu cần được tôi giúp đỡ như thầy Rabbi đã giúp nguời đàn bà kia không? Tôi có thể giúp đỡ người đó những gì?
Anh ta điều khiển nhóm trục xuất tôi. Tôi bị xem là thành phần lạc đạo, phản động, một điều để nhạo báng. Nhưng tình yêu và tôi có cách để thắng. Chúng tôi đưa tình yêu vào trong nhóm và mời anh ta nhập vào nhóm đó. (Edwin Markham).
Quý vị và các
bạn thân mến,
Không có ta các con không làm gì
được. Những phút suy niệm
hôm nay mời gọi chúng ta trở
về với điểm căn bản nhất
của thực thể người Kitô:
đó là sống kết hiệp
mật thiết, sống động với
Chúa Giêsu Kitô, như cành cây
liền với thân cây, để
trổ sinh hoa trái tốt đẹp của
tình yêu và phục vụ. Chúng
ta hiện tại như thế nào trong tương
quan với Chúa? Phải chăng chúng
ta đã trở thành cục than đã
nguội, một cành cây khô héo tách
lìa khỏi thân, một bóng đèn
không có điện? Chúng ta đến
nhà thờ, làm dấu thánh giá,
đọc kinh, vì thấy những người
xung quanh làm như vậy, mà không có
tình yêu Chúa bên trong tâm hồn,
không kết hiệp với Chúa như
cành với thân cây, thì nào
khác chi một hình nộm động đậy
theo chiều gió? Tiếp tục những
thói quen đạo đức, sống
những truyền thống tôn giáo,
thì đó là những việc tốt,
nhưng chưa đủ cho một đời
sống đạo đích thực. Tôn
giáo không phải là một thói
quen, hay một truyền thống của gia đình,
nhưng trước hết là một tình
thương chân thật đối với
Thiên Chúa, và thông phần vào
sự sống của Chúa: Tôi sống,
nhưng không phải là tôi, mà là
chính Chúa sống trong tôi. Thánh
Phaolô đã cảm nghiệm và tâm
sự như vậy. Nếu cuộc sống đạo
của chúng ta chỉ là một thông
lệ bên ngoài, thì chúng ta giống
như người đóng kịch và
lạm dụng Thiên Chúa. Hãy để
cho Thiên Chúa hiện diện trong tâm hồn
để chúng ta không cảm thấy
cô đơn, nhưng được đối
thoại với Thiên Chúa trong mọi
giây phút và về bất cứ
điều gì đang xảy ra trong đời
sống. Chính Thiên Chúa là nguồn
sống và sức mạnh làm cho đời
ta nên phong phú.
Lạy Chúa, ai sống trong Chúa là sống trong tình yêu, trong an vui cả khi gặp gian nan thử thách. Xin thương đến ngự trong con, ban tràn đầy Thánh Thần, và kết chặt con vào Chúa luôn mãi. Amen.