Sứ mệnh truyền giáo, vì phát xuất từ con tim đầy yêu thương của Chúa, nên phổ quát, nhưng đồng thời cũng cần phải cụ thể rõ ràng. Người đồ đệ của Chúa cần phải mở rộng tâm hồn vươn tới tất cả mọi anh chị em, không loại trừ ai, nhưng đồng thời cũng không được bỏ quên người anh chị em cụ thể bên cạnh. Ðành rằng con tim của người tông đồ phải ấp ủ yêu thương trọn cả thế giới, nhưng không vì thế mà bỏ rơi cộng đoàn nhỏ bé của chính mình, như trường học, nhà thương, xứ đạo, nơi làm việc. Tại những nơi đó, chúng ta gặp hằng ngày những con người cụ thể để yêu thương phục vụ. Người tông đồ phải thực sự hiện diện, thật sự dấn thân tại nơi Chúa Quan Phòng gởi đến, không được né tránh. Những chứng nhân thánh thiện đã cho chúng ta thấy mẫu gương trung thành của họ trong giây phút hiện tại, và với nhiệm vụ hiện thời. Và dù dấn thân trong hiện tại, với nhiệm vụ đã được trao phó cho, nhưng người tông đồ không bám víu vào đó, mà phải để cho tâm hồn luôn rộng mở đón nhận bất cứ sứ mệnh mới nào Chúa có thể ủy thác.
Dù trong nhiệm vụ hiện tại hay trong viễn tượng truyền giáo phổ quát, bất cứ nơi nào Chúa Quan Phòng gởi đến, mục đích của cuộc đời và của các công việc của người đồ đệ Chúa, phải là làm chứng cho tình yêu của Chúa, là thắp lên ngọn Lửa Mến trong lòng mọi người. Ðó là điều Chúa Giêsu đã thực hiện nêu gương cho chúng ta, để rồi vào lúc sắp bước vào cuộc thương khó, Chúa công bố cho các tông đồ biết như sau: "Con đã làm cho họ biết Danh Cha và sẽ còn tiếp tục làm cho Danh Cha được biết thêm, để cho tình yêu mà Cha đã yêu Con cũng ở trong họ và Con cũng ở trong họ" (Gn 17, 26). Và sứ mệnh đó, Chúa Giêsu đã ủy thác cho các môn đệ của Ngài: "Cũng như Chúa Cha đã sai Thầy, thì Thầy cũng sai các con" (Gn 20,21). Bất cứ được sai đi đâu, chúng ta sẵn sàng luôn và ra đi với ít hành lý, nhưng với tâm hồn thật nhiều tình yêu, thật nhiều Lửa Mến cháy sáng, để thắp sáng tâm hồn mọi người. Thiên Chúa cần chúng ta. Ngài cần đôi bàn chân chúng ta, đôi bàn tay, môi miệng, trái tim và thân xác chúng ta. Ngài cần trọn cả con người chúng ta, để làm cho người khác có thể cảm nghiệm được tình yêu của Ngài (x. Michel Quoist, Lời Kinh). Thế giới được công bằng hơn, nhân đạo hơn, nhờ được xây đắp mỗi ngày bằng tình yêu thương, bằng những hành động không nhất thiết phải là những hành động lớn lao vĩ đại, nhưng là những hành động nho nhỏ, được nuôi sống từ và bằng tình yêu Chúa.
Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng tử rất khôi ngô tuấn tú và giàu có. Rủi cho hoàng tử là chàng gặp phải mụ phù thủy độc ác cho biến thành con cóc xấu xí. Mụ phù thủy ra điều kiện là chỉ khi nào có một cô gái đẹp chấp nhận hôn con cóc, thì chàng hoàng tử mới được giải thoát khỏi sự bất hạnh đó. Nhưng làm sao có thể tìm gặp cô gái đẹp chấp nhận hôn con cóc xấu xí. Bất cứ con cóc đi đâu, người ta đều xa lánh chạy trốn nó, và chính nó cũng xa lánh mọi người. Nhưng một ngày kia, có một cô thiếu nữ xinh đẹp để ý đến con cóc, và với hết lòng thương yêu, cô nâng con cóc lên và đặt lên nó một nụ hôn. Bỗng chốc, con cóc biến mất và hiện ra trước mắt cô một hoàng tử đẹp trai, thông minh tuấn tú. Hai người lập gia đình và sống muôn đời hạnh phúc.
Chuyện dụ ngôn giúp chúng ta hiểu thêm rằng: Thiên Chúa sai chúng ta ra đi với con tim đầy tình thương, để tìm gặp những con cóc, bị phù thủy buồn sầu, thất vọng, kiêu căng, thù hận… giam hãm. Thiên Chúa ban cho chúng ta sức mạnh để biến hoá các con cóc trở lại thành những vị hoàng tử dễ thương. Thiên Chúa đã trao phó cho chúng ta nhiệm vụ thông truyền tình yêu thương của Chúa, để đưa tất cả về tình trạng nguyên thủy làm con cái Thiên Chúa. Tình yêu của người đồ đệ, vì được tham dự vào tình yêu của Chúa, nên có sức mạnh kêu gọi biến đổi con người trở nên tốt hơn. Chúng ta có dám sẵn sàng chu toàn công tác được trao phó cho hay không?
Lạy Chúa, xin hãy thắp lên trong con ngọn lửa Tình Yêu Chúa, để con luôn hân hoan vui sống, vì có Chúa cùng hiện diện và cùng thực hiện chương trình với con. Xin ban cho con Thánh Thần Tình Yêu, kết chặt con vào Chúa mỗi ngày một vững chắc hơn. Amen.