CHÚA GIÊSU VÀ CÁC ÐỒ ÐỆ

Prepared for internet by Msgr. Peter Nguyen Van Tai
Radio Veritas Asia, Philippines


Bài Suy Niệm Thứ XI

Nhớ Lời Chúa
Căn Dặn

Người đồ đệ của Chúa Giêsu được mời gọi ra đi rao giảng Tin Mừng, phục vụ cho Nước Chúa được lan rộng đến mọi người cho đến mức độ trọn hảo. Người đồ đệ ra đi vì ý thức rõ ràng Chúa đã mời gọi và sai mình ra đi. Ý thức đó cần được giữ gìn sống động mãi trong suốt cuộc đời làm chứng của người đồ đệ. Phúc âm theo thánh Luca, chuơng 10, từ câu 1-7, đã ghi lại những lời sai đi và căn dặn của Chúa Giêsu như sau:

"Chúng con hãy ra đi! Này Thầy sai chúng con ra đi như chiên vào giữa muông sói…"

Sứ mạng rao giảng Lời Cứu Rỗi là một cái gì cao cả vượt trên các đồ đệ. Các ngài không thể tự phong cho mình công tác này, mà cần phải có một tiếng nói cao cả, một lời sai đi của Ðấng Cứu Rỗi. Vì là kẻ được sai đi, nên các đồ đệ luôn sống trong sự tùy thuộc vào Ðấng đã sai mình đi; đây không phải là một sự tùy thuộc nô lệ giữa chủ và tôi tớ, mặc dù sự cách biệt giữa Chúa và con người còn xa hơn sự cách biệt giữa chủ và tôi tớ vô cùng. Nhưng đây là một sự tuỳ thuộc thân tình giữa Thầy Trò như hai người bạn… "Thầy không gọi chúng con là tôi tớ, nhưng là bạn hữu vì tôi tớ không biết việc chủ làm; Thầy gọi chúng con là bạn hữu vì mọi điều Thầy đã nghe nơi Cha, Thầy đã tỏ cho chúng con biết." (Jn 15,15). Người đồ đệ là kẻ chấp nhận hoàn toàn trọn cả sự thật mạc khải và chấp nhận chương trình cứu rỗi mà Thiên Chúa muốn thực hiện, qua Chúa Giêsu Kitô. Người đồ đệ không phải chỉ như là một kẻ đại diện, nhưng như là sự hiện diện của Chúa, là như chính Chúa hiện diện và tác động cứu rỗi. Chính vì thế mà người đồ đệ phải hoàn toàn sẵn sàng, để tuân phục thánh ý của Thầy mình, để thực hiện chương trình Thầy mình muốn mà không một chút do dự hay thay đổi chi tiết. Ðây là một bổn phận nhưng cũng là một vinh dự, bởi vì Chúa đã nói: "Ai nghe chúng con là nghe Thầy. Ai khinh chúng con là khinh Thầy và ai khinh Thầy là khinh Ðấng đã sai Thầy!" (Lc 10,16). Việc tuân phục mệnh lệnh sai đi của Chúa sẽ tạo cho người đồ đệ một an tâm không lo lắng trước những khó khăn. "Chúng con đừng mang theo túi tiền, giầy dép…"

Người đồ đệ không nên có ảo tưởng đặt sự thành công của sứ mạng tùy thuộc vào những phương tiện vật chất, nhân loại. Tất cả những món đó có thể là một trở ngại lớn, không cho phép người đồ đệ sống hoàn toàn tự do và sẵn sàng chu toàn sứ mạng. Ðể thực hiện sứ mạng, người đồ đệ cần ơn soi sáng và sự hướng dẫn của Chúa hơn là những phương tiện vật chất. Ðể chu toàn sứ mạng mang ơn cứu rỗi đến cho con người, người đồ đệ cần nhiều ơn Chúa, cần sự khôn ngoan của Chúa hơn những phương tiện vật chất. Hơn nữa, thời giờ dành cho việc thực hiện sứ mạng là thời giờ quý giá. Người đồ đệ không nên phung phí hoặc để mình bị lo ra vì những hư từ, vì những lời nói của con người mà bỏ quên Lời Chúa… Rồi khi gặp chống đối, người đồ đệ không nên ngã lòng. Khi đã tận lực cho sứ mạng Chúa đã trao phó, người đồ đệ giữ tâm hồn mình bình thản, trước những thất bại hay chốn g đối của con người, vì biết rằng Lời Chúa mà mình rao giảng, chắc chắn sẽ sinh hoa trái một cách mầu nhiệm theo đường lối của Chúa. Ðiều quan trọng là đồ đệ đừng ngã lòng, đừng chịu thua, đừng trả sứ mạng đó lại cho Chúa mà hãy hiên ngang lên đường tiếp tục sứ mạng đó nơi khác.. Trước sự chống đối khước từ của con người, người đồ đệ có thể cảm thấy mình yếu hèn nhưng như thánh Phaolô tông đồ, người đồ đệ cần nhớ rằng: Chính khi mình xem ra yếu đuối là lúc mình có tràn đầy sức mạnh, vì quyền năng của Thiên Chúa được tỏ lộ nơi sự yếu đuối của đồ đệ (x. 1C 2,1; 2C 12,7-10).


Back to Radio Veritas Asia Home Page