CHÚA GIÊSU VÀ CÁC ÐỒ ÐỆ

Prepared for internet by Msgr. Peter Nguyen Van Tai
Radio Veritas Asia, Philippines


Bài Suy Niệm Thứ X

Ra Ði
Còn Biết Trở Về

Người đồ đệ có bổn phận gia tăng sự kết hiệp với Thầy mình mỗi ngày một hơn. Các tông đồ ngày xưa đã thực hiện điều này, một cách cụ thể trong chính cuộc sống theo Chúa. Phúc âm theo thánh Marcô nơi chương 6 cho ta một thí dụ cụ thể. Chúa Giêsu kêu gọi các môn đệ và sai từng hai người một đến các nơi Chúa sắp đến… Họ ra đi chu toàn sứ mạng như đã được chỉ trước… rồi sau đó trở về với Chúa Giêsu và kể lại những gì họ đã làm được.

Các đồ đệ đã sống sự kết hiệp này với Thầy mình và gia tăng sự kết hiệp đó trong nếp sống cụ thể: nghe Lời Chúa họ ra đi thực hiện sứ mạng, rồi trở về trình bày với Chúa công việc đã làm. Ra đi rồi trở về cùng Chúa, đó có thể là hai động tác cho thấy rằng các ngài đã phát triển được một mức độ nào đó sự kết hiệp với Thầy mình.

Chúng ta hãy cùng nhau đọc lại đoạn Tin Mừng như sau:

Các môn đệ trở về quanh Chúa Giêsu và kể lại cho Chúa biết mọi điều họ đã làm và đã giảng. Chúa bảo họ rằng: "Anh em hãy đến nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi một chút." Thật vậy, vì người ta đi lại đông đúc nên Chúa và các môn đệ không có giờ mà ăn.

Vâng lời Chúa, các môn đệ ra đi rao giảng….

Việc ra đi của các ngài không phải là một việc rời xa Chúa Giêsu Kitô, mà là một việc làm vì tình thương đối với Thầy, Ðấng đã sai mình, và do tình thương đó soi sáng. Ra đi, các môn đệ ý thức rằng mình được sai đi cho một sứ mạng và sứ mạng đó là rao giảng cho dân chúng, để họ hối cải trở về với Chúa. Các đồ đệ đã không tự ý ra đi, nhưng là do theo lời dạy bảo, do theo lời sai đi của Chúa. Ðây là một sự ra đi vì sứ mạng, với tâm hồn được hâm nóng vì tình yêu Chúa thúc đẩy. Ðây chính là kinh nghiệm mà thánh Phaolô sau này đã trải qua và đã tâm sự lại cho các tín hữu của mình: "Tình yêu Chúa Kitô thôi thúc tôi phải ra đi rao giảng… Khốn cho tôi, nếu tôi không rao giảng Tin Mừng…" Ðó cũng là sự ra đi của tất cả người Kitô ngày nay, để mang Tin Mừng đến cho anh em xung quanh. Nhưng không phải là một sự ra đi mãi mãi. Phúc âm kể lại là sau khi đã thi hành công tác, các tông đồ trở về, kể lại cho Chúa những gì đã thực hiện. Các tông đồ đã ra đi, vừa đồng thời không quên trở về. Việc trở về với Chúa đây không được hiểu như là một cuộc chạy trốn sứ mạng, chạy trốn công việc đã lãnh nhận, nhưng là một sự trở về để kiểm điểm, để tường trình, để gia tăng thêm sức mạnh, để nhận từ Chúa những soi sáng mới. Ðây là một sự trở về để nhìn nhận rằng người được sai đi nhất quyết giữ trọn mối tương quan thân tình với Ðấng đã sai mình. Và Chúa Giêsu, ra lệnh cho các đồ đệ hãy rút lui vào nơi thanh vắng cùng với Chúa. Bởi việc làm này, Chúa muốn chứng tỏ cho các tông đồ biết rằng cần phải duy trì và gia tăng mối tương quan mật thiết Thầy Trò, để công tác được hữu hiệu hơn. Khi hoạt động các đồ đệ có thể bị cám dỗ bỏ quên mối liên lạc thân tình với Chúa, chính vì thế, khi trở về, các ngài cần cùng Chúa vào nơi thanh vắng để nghỉ ngơi, để kiện cường lại mối liên lạc thân tình. Ðây là giây phút bổ dưỡng tinh thần trong sự thân mật với Chúa Giêsu Kitô Thầy mình. Không có những giây phút đặc biệt này dành riêng cho Chúa, các tông đồ sẽ bị nguy hiểm bỏ rơi Chúa và công việc sẽ không còn hiệu quả nữa.

Ngày hôm nay, mỗi người Kitô đồ đệ của Chúa cũng cần sống điều này, cần ra đi thực hiện sứ mạng với ý thức rõ ràng mình là kẻ được sai đi, nhưng rồi cũng cần trở về với Chúa, trong kinh nguyện, trong thinh lặng, trong những giây phút đối thoại giữa Chúa và người được sai đi. Chính nhờ những giây phút trở về nầy mà người đồ đệ có thể kiện cường mối liên lạc với Chúa.


Back to Radio Veritas Asia Home Page