Mục Sư nổi tiếng của Giáo Hội Tin Lành Luther, Dietrich Benhoetter, bị Ðức Quốc Xã bắt tù, rồi cuối cùng bị tử hình. Trong thời gian còn bị cầm tù, lúc đó là vào Mùa Vọng năm 1943, Mục Sư đã viết thơ cho người bạn thân, trong đó có một đoạn như sau:
Cuộc sống trong tù giúp tôi hiểu rõ thêm về ý nghĩa thật sự của Mùa Vọng. Người tù sống trong sự chờ đợi, hy vọng một cái gì đó có thể xảy ra, và quan sát điều nầy vật kia đang xảy ra chung quanh. Nhưng những gì mà người tù đang làm đó xem ra như không có ý nghĩa gì. Cửa nhà tù vẫn luôn đóng chặt, và chỉ có người ở ngoài mới có chìa khóa mở vào, để cho người tù đi ra.
Những lời trên có thể giúp ta hiểu được phần nào thân phận con người trước khi Chúa Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa, xuống trần. Con người sống nô lệ cho tội lỗi, giống như người sống trong tù. Cần có người từ bên ngoài cầm chìa khóa đến mở cửa. Ðó là điều Chúa Giêsu đã thực hiện cho nhân loại. Ngài đến từ ngoài, từ Thiên Chúa Cha, để mở cửa vòng nô lệ, giải thoát con người, giúp họ sống tự do thật sự của những con cái của Thiên Chúa. Con Thiên Chúa nhập thể làm người, đến với con người, và dùng quyền năng thần linh của mình, để cứu rỗi con người, hòa giải con người với Thiên Chúa Cha. Ðó là giờ quan trọng nhất trong lịch sử nhân loại, giờ con người được giải thoát khỏi làm nô lệ cho tội lỗi, khỏi sự áp bức của Ma Quỷ. Trong bài Phúc Âm, từ câu 21-24 của chương 10, Phúc Âm theo thánh Luca, Chúa Giêsu đã dâng lời tạ ơn Thiên Chúa Cha, vì giờ cứu rỗi đó đã được thực hiện, vì có những tâm hồn đơn sơ khiêm tốn như tâm hồn Mẹ Maria, Thánh Giuse, đã hiểu và đón nhận Giờ Cứu Rỗi đó. Ðây, chúng ta hãy cùng nhau đọc lại đoạn Phúc Âm đó như sau:
(Các tông đồ vui mừng trở về kể lại cho Chúa nghe những gì các ông đã làm, sau khi đã được Chúa sai đi rao giảng trước, vào tất cả các thành, các nơi mà chính Ngài sẽ đến. Các tông đồ vui mừng vì được cộng tác với Chúa để thực hiện Giờ Cứu Rỗi). Phúc Âm theo thánh Luca, nơi chương 10, câu 21, ghi tiếp như sau:
Ngày giờ ấy, được Thánh Thần tác động, Chúa Giêsu vui mừng thốt lên: Lạy Cha là Chúa Tể trời đất. Con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu kín không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều nầy, nhưng lại mạc khải cho những kẻ bé mọn. Vâng lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha. Cha Tôi đã giao phó mọi sự cho tôi, và không ai biết Con là ai, trừ Chúa Cha, cũng như không ai biết Chúa Cha là ai, trừ ra Con, và kẻ mà Con muốn mặc khải cho. Rồi Chúa Giêsu quay lại với các môn đệ và bảo rằng: Phúc thay mắt nào thấy được điều anh em thấy. Quả vậy, Thầy bảo anh em biết, nhiều ngôn sứ và nhiều vua chúa, đã muốn thấy điều anh em đang thấy, mà không được thấy, muốn nghe điều anh em đang nghe mà không được nghe.
Con người sống trong nhà tù những tội lỗi. Con Thiên Chúa tự bên ngoài, từ Thiên Chúa Cha và được Thiên Chúa Cha sai xuống trần gian, thực hiện ơn cứu rỗi cho con người. Ðó là điều mà nhiều tâm hồn thao thức muốn được thấy, được nghe, được chạm đến thực tại thần thiêng nầy, nhưng không được. Trái lại, những người Kitô, những đồ đệ của Chúa, qua bao thế hệ, đã được phúc nghe, thấy, chạm đến, mầu nhiệm cứu rỗi. Chúng ta có phải là những con người đơn sơ khiêm tốn, đón nhận ơn cứu rỗi của Chúa, và quý trọng gìn giữ, phát triển ơn cứu rỗi ấy trong chính cuộc sống mình? Hay chúng ta tự phụ, ỷ lại vào sự thông thái trần tục, mà khinh thường và chống lại ơn Cứu Rỗi của Thiên Chúa? Giờ Cứu Rỗi đã được Thiên Chúa thực hiện. Ơn cứu rỗi đã được trao ban nhưng không cho mỗi người. Hôm nay, Giáo Hội lặp lại lời mời gọi và thức tỉnh chúng ta trước hồng ân cao cả của Chúa, chúng ta đáp lại như thế nào?
Lạy Chúa, chúng con cảm tạ Chúa vì đã thương thực hiện và trao ban nhưng không ơn cứu rỗi cho mọi người chúng con. Chúng con muốn hiệp ý với Chúa Giêsu, Con Một Chúa, mà dâng lời cảm tạ tôn vinh Chúa. Xin cho chúng con biết khiêm tốn lãnh nhận và cộng tác với ơn Chúa ban, và đóng góp công sức của mình, giúp anh chị em xung quanh đến với Chúa. Amen.