Tóm lược bài phát biểu của
Ðức Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận
trong khóa họp
Thượng Hội Ðồng Giám Mục Thế Giới
Prepared
for internet by Msgr. Peter Nguyen Van Tai
Radio Veritas Asia, Philippines
Tóm
lược bài phát biểu của Ðức Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn
Văn Thuận trong Phiên Họp Chung ngày thứ sáu mùng 5 tháng 10/2001.
Khóa
họp khoáng đại thường lệ thứ 10 của THÐGM về đề tài:
"Giám mục người phục vụ Tin Mừng của Chúa Giêsu Kitô
cho niềm hy vọng của thế giới", bước sang tuần thứ hai. Các
cuộc phát biểu ý kiến đang đi vào những ngày cuối cùng.
Thứ sáu 12/10/2001 này, sau khi nghe bài thuyết trình tổng kết
thứ hai (post disceptationem), các Nghị phụ bắt đầu họp nhóm để
thảo luận và đào sâu các ý kiến khác nhau, đã được
phát biểu trong những ngày vừa qua.
Chiều
thứ sáu 05/10/2001, đã có 13 Nghị phụ phát biểu ý kiến,
trong số này có ÐHY Phanxicô Xaviê Nguyễn văn Thuận, Chủ tịch
Hội đồng Tòa Thánh về Công lý và Hòa bình (Vatican). Dĩ
nhiên bài phát biểu của ngài xoay chung quanh vấn đề thuộc sở
trường của Cơ quan ngài đứng đầu. Ðại ý bài phát biểu
của ÐHY chủ tịch Hội đồng Công lý và Hòa bình, hướng về
chủ đề: "Hoạt động cho sự hiệp nhất và cho tình huynh
đệ của nhân loại".
ÐHY
Phanxicô Xaviê Nguyễn văn Thuận đã phát biểu như sau: Nhất
là thời nay, trong bối cảnh báo hiệu những nguy hiểm rất trầm
trọng, Giáo hội công giáo phải trở nên dụng cụ, mà Thiên
Chúa đã mưốn, để hoạt động cho sự hiệp nhất và tình
huynh đệ của nhân loại, trong công lý và hòa bình. Trước
những khác biệt, bất cứ khác biệt nào, thực ra vẫn có
một ơn gọi nguyên thủy của nhân loại về hiệp nhất, ơn gọi
trở nên và quan niệm mình như một đại gia đình, hiệp nhất
trong tình liên đới và trong hòa bình. Hồng Ân quí báu là sự
hiệp nhất của nhân loại; và hồng ân nầy là một nghĩa vụ
khó khăn; Giáo hội cần phải dấn thân rất nhiều, để đạt
tới hồng ân sự hiệp nhất nầy.
Tình
hình mới của thế giới đòi chúng ta, các Giám mục, một
nhận định thiêng liêng và mục vụ nhiều hơn, về việc Giáo
hội công giáo có thể làm cách nào và làm gì, trong sứ mệnh
rao giảng và trong sự hiện diện của mình giữa thế giới. Tôi
thiết nghĩ: việc khẩn cấp hơn lúc nào hết là tất cả tập
trung trên những đường hướng thiêng liêng và mục vụ, đã
được đề ra trong Tông Thư "Khởi đầu ngàn năm mới"
(Novo Millennio ineunte), một trong các thành quả có sức thôi thúc
hơn cả của kinh nghiệm Năm Ðại Toàn xá. Tôi xin nhắc đến
nhất là những chỉ dẫn quí báu về việc gia tăng sự thánh
thiện đời sống, việc gia tăng này mang theo sự gia tăng trong
dấn thân và trong chứng tá về các công việc bác ái và
liên đới. Nhất là trong giai đoạn khó khăn và nguy hiểm này,
trong đó có khuynh hướng đi vào những con đường không lối
thoát, Giáo hội phải nêu cao rằng: nếu không có việc trở
về với Tin Mừng, thì cũng không có thể giải quyết được
các vấn đề thê thảm, liên quan đến việc bênh vực và cổ
võ nhân quyền, liên quan đến việc giải quyết biết bao cuộc
tranh chấp đẫm máu, liên quan đến đòi hỏi khẩn cấp đem lại
những giải đáp cụ thể, liên quan đến cảnh nghèo khổ của
từng tỉ con người.
Việc rao giảng Tin Mừng về phương diện xã hội, một việc rao giảng, nhờ qua phương thế nền tảng của nó là giáo lý xã hội của Hội thánh công giáo, cần đến một suy tư xứng hợp hơn; việc suy tư này chú trọng đến diễn tiến của các vấn đề văn hóa, kinh tế và chính trị, trên bình diện quốc gia và quốc tế; về các vần đề này Giáo hội công giáo phải suy tư nhiều hơn, để cập nhật hóa cách hiệu nghiệm sứ điệp của mình về công lý và hòa bình. Trong viễn tượng này, chúng ta nhận thấy: thuận lợi hơn cả là tham khảo và liên kết giáo huấn xã hội của các Giám mục với Giáo huấn xã hội của ÐTC, để tiến đến một giáo huấn chặt chẽ, thống nhất trong nền tảng của nó và trong các nguyên tắc hướng dẫn. Trong một thời đại được đặc tính hóa bởi biết bao lạc hướng thiêng liêng và văn hóa, việc phổ biến giáo lý xã hội của Hội Thánh, với giáo huấn sáng chói về phẩm giá con người, về giá trị của Cộng đồng, về bổn phận theo đuổi công lý và hòa bình, được coi như là một trong các thuận lợi ý nghĩa hơn cả để góp phần thiết yếu vào việc canh tân văn hóa, kinh tế và chính trị hiện nay và cũng là một trong các nền tảng vững chắc để nuôi dưỡng việc đối thoại đại kết, liên tôn và liên văn hóa và làm gia tăng sự tín nhiệm và hy vọng trong đó mỗi một con người biểu lộ tình nhân loại của mình. Tương lai của cộng đồng nhân loại, của tất cả các cộng đồng, nhất là lúc này đây, tùy thuộc vào sự tăng trưởng trong tình nhân loại của những con người hợp thành công đồng.