Kết thúc hội nghị thế giới
về chế độ chủng tộc
Prepared
for internet by Msgr. Peter Nguyen Van Tai
Radio Veritas Asia, Philippines
Hội
nghị thế giới về chế độ chủng tộc tại Durban kết thúc sau
8 ngày làm việc.
Sau 8 ngày tranh luận sôi nổi, nhất là trong những ngày cuối cùng, ai cũng tưởng Hội Nghị sẽ thất bại; nhưng rồi Hội nghị được kết thúc--- tuy bị chậm một ngày vào phút chót,---- bằng một văn kiện nêu lên hai điểm chính: vấn đề nô lệ và buôn bán nộ lệ từ nay sẽ bị coi là một tội ác chống lại nhân loại và vấn đề phức tạp miền Trung Ðông. Ðiểm thứ nhất được các phái đoàn tham dự đồng thanh chấp thuận - Ðiểm thứ hai chỉ được chấp thuận theo đại đa số. Có thể nói: văn kiện này làm hài lòng nhiều người, nhưng cũng gây thất vọng cho một số quốc gia.
Về
chế độ nô lệ và việc buôn bán nô lệ, các phái đoàn
đã đi đến một thỏa thuận, nhờ vào những nhượng bộ của
cả hai phía. Các nước thuộc Liên hiệp Châu Âu quyết giữ vững
lập trường, nhất định không chấp nhận việc xin lỗi các nạn
nhân và các thế hệ con cháu của họ. Trong bản văn được
chấp thuận, danh từ tiếng Anh "apology" (xin lỗi) không còn
nữa. Thay vì danh từ này, bản văn
dùng danh từ "regret" (lấy làm tiếc). Các nước
Liên hiệp Châu Âu sợ rằng: danh từ "xin lỗi" sẽ mở
đường cho một loạt những yêu cầu "bồi thường", sau
khi đã chấp nhận chế độ nô lệ và việc buôn bán nô lệ
là một tội ác đối với nhân loại. Căn cứ vào văn kiện,
các nước Châu phi sẽ đòi bồi thường về tiền nong. Nhưng
Bà Bộ trưởng ngoại giao
Nam phi, với tư cách là chủ nhà, chủ tọa Hội nghị thế giới
về chế độ chủng tộc,
tuyên bố: "Ðây không phải là vấn đề tiền bạc, nhưng
là vấn đề của phẩm giá con người".
Bản
văn được chấp thuận viết như sau: "Chúng tôi công nhận
rằng: chế độ nô lệ và việc buôn bán nô lệ là một tôi
ác đối với nhân loại và trước đây vẫn luôn luôn là
như vậy và chúng tôi công nhận rằng: các người Châu phi
và con cái của người Châu Phi - các người Châu Á và các
con cái của người Châu Á-- và các dân tộc thổ cư,
là nạn nhân của những hành động này và tiếp tục
là nạn nhân do hậu quả của những hành động như vậy".
Về
vấn đế bồi thường, một vấn đề hết sức gay go, hai bên
đã đi đến
thỏa thuận này: để đổi lại sự
chấp nhận của Châu phi về việc hủy bỏ lời yêu cầu
bồi thường bằng tiền bạc cho các nạn nhân của chế độ nô
lệ, các quốc gia giầu có cam đoan cung cấp những phương tiện
tài chánh mới và nhiều hơn, để giúp vào việc phát triển
kinh tế và xã hội của Châu phi. Văn kiện được chấp thuận
của Hội Nghị còn công nhận sự cần thiết phát triển các
chương trình, trong đó có việc giảm bớt các món nợ và ủng
hộ việc nhập cảng các sản phẩm của Châu phi vào thị trường
các nước giầu có, cổ võ việc đầu tư trực tiếp và ủng
hộ việc trở về nguyên quán các tác phẩm nghệ thuật đã
bị lấy cắp đi. Các nước thuộc khối Liên hiệp Châu Âu chấp nhận bản văn mới --(bản thứ ba đã được sửa chữa)-- , vì không dự tính những mối ràng buộc, ngoài trừ những
mối ràng buộc về phát triển các chương trình trong tương lai,
---nhưng không xác định rõ
chương trình cụ thể nào,--- và với một tinh thần của tình
liên đới. Con đường rõ ràng từ việc hứa hẹn sang đến
việc thực hiện đã không được vạch ra.
Sang
đến vấn đề thứ hai: vấn
đề Trung Ðông. Ðây một vấn đề gây nên căng thẳng ngay từ
ngày đầu Hội nghị Durban. Chính vấn đề này đã gây nên việc
bỏ ra đi của hai phái đoàn Hoa kỳ và Do thái và sự đe dọa
bỏ Hội nghị của một số phái đoàn khác nữa.
Sau
cùng, để tránh sự thất bại hoàn toàn của Hội nghị và nhờ
trung gian của Bộ trưởng ngoại giao Bỉ, hiện là chủ tịch Khối
các nước Liên hiêīp Châu Âu trong lúc này,
các nước thuộc khối Ả rập đã sẵn sàng đi đến một
thỏa hiệp. Thực sự các nước Ả rập đã bác bỏ bản văn
được sửa chữa, duyệt lại do Nam phi đề nghị, và đã
được các nước thuộc khối Liên hiệp Châu Âu và Hồi giáo
chấp thuận. Ðến phút cuối cùng, Syrie đứng đầu các nước
Ả rập đã nhấn mạnh đến việc phải ghi trong bản văn câu
này: "Những vụ định cự
của người thuộc địa và việc chiếm đóng ngoại quốc phải
coi là những hành động của những người theo chế độ kỳ
thị chủ nghĩa". Với câu này, các nước Ả rập gián tiếp
tố cáo Israel, tuy không nhắc đến tên nước này.
Các
nước thuộc khối Liên hiệp Châu Âu nhắc lại là sẽ không
chấp nhận một thay đổi nào nữa trong văn kiện. Văn kiện công
nhận các đau khổ của người dân Palestine và quyền tự quyết
của họ, nhưng cũng nhắc đến cả thảm kịch diệt
chủng của người Do thái nữa.
Ðứng trước ngõ bí và để cứu vãn Hội nghị, trong giờ phút sau cùng các phái đoàn nại đến quyết định của LHQ từ trước tới giờ: Trong giữa những chia rẽ, phải căn cứ vào đa số. Vị Chủ tọa phiên họp chung kết quyết định các phái đoàn bỏ phiếu. Theo thủ tục của LHQ, để được chấp thuận, hai phần ba số phiếu phải được coi là đủ. Các phái đoàn bỏ phiếu điểm thứ hai về Trung Ðông. Các nước Ả rập công nhận kết quả cuộc bỏ phiếu; nhưng có một số quốc gia như Australia, Canada, Iran và Syrie tuyên bố công khai không chấp nhận văn kiện về Trung Ðông.
Australia cho rằng: Hội nghị đã tốn nhiều thì giờ để tranh luận cãi cọ nhau về những đề tài không liên hệ gì với chế độ chủng tộc.
Canada tuyên bố: "Chúng tôi không thỏa mãn về Hội nghị này... Quá nhiều thì giờ đã dành cho Trung Ðông. Phái đoàn Canada còn ở lại đây, bởi vì muốn lên án những mưu toan của Hội nghị này nhằm "bất hợp thức hóa" quốc gia Israel và làm ô nhục lịch sử và những đau khổ của dân tộc này".
Iran tuyên bố: "Cộng hòa Hồi giáo Iran không đồng ý về những điểm trong văn kiện liên hệ đến dân Palestine và đề tài về Trung Ðông, như mọi người thấy trong văn kiện chung kết".
Ðại diện Syrie lên tiếng: "Chúng ta không được quên đi những vụ kỳ thị chủng tộc đã thực hiện trong các lãnh thổ của Palestine và Ả rập bị chiếm đóng. Tôi biết rằng: một số bạn hữu và đồng nghiệp Tây phương của chúng tôi không ưa thích giọng nói như vậy; nhưng nếu họ không ưa thích, tại sao họ phải tham dự Hội nghị này?".