Chuyến thăm Ukraine của ÐTC
sau những năm dài lịch sử
Prepared
for internet by Msgr. Peter Nguyen Van Tai
Radio Veritas Asia, Philippines
Chuyến
viếng thăm đây của Ðức Gioan Phaolô II tại Ukraine, sau những
năm dài của lịch sử đen tối Quốc gia và Giáo hội công giáo
tại đây.
Chuyến
viếng thăm mục vụ của Ðức Gioan Phaolô II tại Ukraine được
ấn định vào những ngày từ 23 đến 27 tháng 6/2001, là một
trong các chuyến thăm khó khăn hơn cả, bởi vì Giáo hội chính
thống Nga tìm mọi cách để ngăn cản biến cố lịch sử này.
Tại sao như vậy? Cần trở lại lịch sử của Ukraine trong thời
gian lâu dài sống dưới chế độ Cộng sản Liên xô, để có
thể hiểu phần nào những lý do của những chống đối chuyến
viếng thăm, về phía Giáo hội chính thống Nga.
Vị
được bổ nhiệm lãnh đạo Tòa Giáo chủ chính thống Moscowa,
vào thời cộng sản Liên xô, là Ðức Alexis (đệ nhất). Vị
này nắm giữ vai trò quyết định trong việc giải tán Giáo hội
công giáo theo lễ nghi Bizantin tại Ukraine.
Mùa
Xuân năm 1945, đệ nhị thế chiến chấm dứt. Xứ Galizia, nay là
Ukraine miền Tây, lúc đó dưới quyền thống trị ngoại quốc.
Trước hết, do người Nga thống trị và vào đầu thế chiến,
rồi do Ðức Quốc xã, và cuối cùng
trở lại dưới quyền thống trị của Hồng quân Liên Xô.
Cũng
trong thời kỳ này, Ðức TGM Josif Slipyj được bổ nhiệm lãnh
đạo Giáo hội công giáo thuộc lễ nghi Bizantin. Lập tức ngài
bị các người chính thống tấn công dữ dội. Người thứ
nhất trong số này là chính Ðức Alexis (đệ nhất), vừa
được chọn làm vị lãnh đạo Tòa Giáo
Moscowa. Trước khi được bổ nhiệm, Ðức Alexis
lo việc giúp đỡ
người dân đói khổ tại Lenigrad, trong lúc thành phố này
bị bao vây, nhưng Ðức Alexis
được nổi tiếng nhất là vì luôn luôn theo đường lối
của Ðiện Cẩm Linh.
Khi
được chọn lên lãnh đạo Giáo Hội Chính Thống Nga, lập tức
Ðức Alexis viết một thư luân lưu cho các linh mục và tín hữu
công giáo thuộc lễ nghi Bizantin với lời lẽ như sau: "Anh chị
em hãy hiệp nhất với chúng tôi, hãy đoạn tuyệt
mọi mối liên kết với Vatican, bởi vì với những sai
lầm tôn giáo của mình, Vatican đang đưa anh chị em đến chỗ hủy
hoại".
Lời
mời gọi không thể tưởng tượng như vậy, được đi kèm
chính thức với những tố cáo hàng giáo sĩ công giáo đồng
lõa với chế độ Ðức quốc;
nhưng xem ra có những lý do
lịch sử sâu xa từ nhiều thế kỷ.
Lý
do sâu xa là Chính thống Nga thực sự không bao giờ có thể
chấp nhận thỏa ước Brest năm 1596, khi, dưới những áp lực
chính trị của Ba lan, các người công giáo thuộc lễ nghi
Bizantin quyết định
hiệp nhất với Roma. Từ đó người ta gọi là "Giáo
hội của những người hiệp nhất", tên gọi này được dùng
tại tất cả miền Ðông Âu, trong một ý nghĩa khinh bỉ, để chỉ
Giáo Hội Ðông Phương hiệp nhất với Roma, dường như thể nói:
"Giáo hội phản bội".
Rất
có thể những phẫn nộ từ thời đó vẫn còn đè nặng cho
tới ngày
nay.
Nhưng
chúng ta cũng rất dễ hiểu là lý do thực của việc can thiệp
của Ðức Alexis là một lý do khác nữa: Dĩ nhiên để
bênh vực những quyền lợi riêng của mình, Tòa Giáo chủ
Moscowa đã hoàn toàn chấp nhận và ủng hộ đường lối chính
trị tôn giáo của chế độ cộng sản Sô viết, một chế độ
không thể chấp nhận một quyền bính "ngoại quốc" nào trên
lãnh thổ của mình, nhất là quyền bính này liên kết với
"Tòa Thánh Vatican".
Sau
vụ can thiệp này, ngày 12 tháng 4 năm 1945, Ðức Josif Slipyj
bị bắt giam cùng với bốn giám mục công giáo khác. Lời
tố cáo các vị này chỉ được công bố sau một năm, tố cáo
về tội đồng lõa với chế độ Ðức Quốc xã trong những
năm chiến tranh. Nhưng trong thực tế, đây là một vụ báo thù
của Nhà Cầm quyền Sô viết, sau khi Ðức Slipyj từ chối không
chấp nhận việc sáp nhập với chính thống hay ít ra thành lập
một Giáo hội tự trị khỏi Roma, để chính phủ cộng sản Liên
Xô dễ kiểm soát và lèo lái theo ý muốn của mình. Cuộc bách
hại rất dữ dội chống lại các cộng đồng công giáo tại
Liên xô khởi sự từ đây.
Tại
Ukraine, Ðức Slipyj và các giám mục khác bị xử và lên án
nhiều năm khổ
sai. Trong lúc đó Giáo hội công giáo thuộc lễ nghi Bizantin,
hiệp nhất với Roma, hoàn toàn bị xóa bỏ trên toàn lãnh thổ.
Từ
mồng 8 đến 10 tháng 3 năm 1946, tại Leopoli (Liviv) một Hội nghị
giả tạo, gồm các linh mục và giáo dân thiên Nga, ký sắc lệnh
"thống nhất Giáo hội công giáo thuộc lễ nghi Bizatnin" với
chính thống Nga. Dĩ nhiên, đứng đàng sau Hội nghị giả tạo này,
có sự lèo lái khéo léo của các vị lãnh đạo chế độ cộng
sản, thậm chí, người ta nói, của chính lãnh tụ Stalin.
Không
còn nhà thờ, vì hầu hết bị trao cho chính thống, không có
linh mục, bởi vì nhiều vị bị đầy đi miến băng tuyết Siberia,
người công giáo thuộc lễ nghi Bizantin vẫn trung thành với
Roma và với Vị Kế nghiệp Phêrô. Ðược trả tự do, nhưng với
điều kiện lưu đầy ra nước ngoài, Ðức Slipyj trước khi ra
khỏi nước, tại chính Moscowa, đã kịp phong chức giám mục cho
một vị và vị này tiếp sau đó đã lén lút phong chức
được một số giám mục khác nữa. Nhờ vậy, trong bóng tối
và cả trong cuộc tử đạo, Giáo hội công giáo đã có thể
sống còn cho đến lúc chế độ cộng sản sụp đổ vào cuối
năm 1989 và đầu năm 1990.
Năm
tháng qua đi, Bức Tường Berlin bị phá hủy, chế độ Mac xít
tàn lụi, Ðế quốc Liên xô vĩ đại
tan rã, và Ukraine được tự do và độc lập từ 10 năm
nay. Và các người công giáo thuộc lễ nghi Bizantin
được công khai tuyên xưng đức tin và Giáo hội công
giáo trên con đường phục hưng.
Ðược
tự do, các người công giáo đòi chính thống trả lại các
cơ sở phụng
tự - Việc đòi lại chính đáng này nhiều lúc gây nên những
vụ xô sát giữa người công giáo và chính thống trong
những năm vừa qua. Hiện nay có thể nói là lắng dịu, nhưng
vấn đề chưa được hoàn toàn giải quyết.
Ðứng
trước những biến cố lịch sử trên đây, ÐTC Gioan Phaolô II
đến viếng thăm Ukraine vào cuối tháng sáu 2001 này. Một chuyến
viếng thăm, sau những chuyến viếng thăm tại Rumani, Georgia và
nhất là chuyến viếng thăm mới đây tại Hy lạp, sẽ có thể
có những ảnh hưởng rất tích cực trên phương diện đại
kết, và
nhất là trên mối quan hệ giữa Tòa Thánh và Chính thống, từ
lâu bị coi như bị "giá lạnh".
Nhưng
cũng có thể chuyến ra đi này sẽ không thành công, hay ít
không thu lượm được những thành quả mong muốn - dĩ
nhiên tại lỗi của một vị Giáo chủ chính thống Nga khác, cũng
tên gọi Alexis,
là Ðức Alexis
đệ nhị, hiện nay đang cai quản Giáo hội chính thống Nga. Nói
đúng ra, Ðức Alexis đệ nhị không phải là con người
quá đòi
hỏi, như
vị tiền nhiệm của ngài (Ðức Alexis đệ nhất); trái lại
ngài thành thực tin vào việc hiệp nhất các tín hữu Kitô.
Nhưng thực sự ngài như một tù nhân của những phần tử cứng
rắn hơn, luôn luôn chống các người công giáo, trong Hội Nghị
chính thống (cơ quan nắm giữ quyền bính của Tòa Giáo chủ
Moscowa).
Cũng
vì lý do này, nhiều lần, qua trung gian Vị
TGM giáo phận chính thống Kiev,
vẫn lệ thuộc Tòa Giáo chủ Moscowa, Ðức Alexis đệ nhị
đã làm hết sức để ngăn cản chuyến viếng thăm của Ðức
Gioan Phaolô II tại Ukraine. Trước hết, đức Giáo chủ lặp lại
những tố cáo vẫn thường dùng, như chế độ hiệp nhất
(do thỏa uớc Brest, như chúng tôi nhắc trên đây) và chính
sách chiêu mộ hiện nay của các nhà truyền giáo công giáo
tại Nga. Vị lãnh đạo Giáo hội chính thống còn chủ trương:
Ðức Gioan Phaolô II phải "xin phép", để được đến trong
lãnh thổ của chính thống. Sau cùng yêu cầu Ðức Gioan Phaolô
II đừng gặp vị
Giáo chủ Kiev, Ðức Filaret, li khai khỏi Tòa Giáo chủ Moscowa, vì
Vị này bị coi là "người phản bội", không phải là vị lãnh
đạo chính thức của Giáo hội chính thống.
Nhưng có lẽ lý do sâu xa hơn cả về những lo sợ của Ðức Alexis đệ nhị là chuyến viếng thăm của Ðức Gioan Phaolô II tại Ukraine, sau này sẽ đưa đến việc lại gần Nga, lại gần Moscowa. Sau nhiều lần từ chối và xóa bỏ lời mời của các vị Tổng thống Gorbaciov, Tổng Thống Eltsin và Tổng thống Putin, người ta đặt câu hỏi: Vậy trong lúc này Ðức Alexis đệ nhị có thể làm gì đối với chuyến viếng thăm của Ðức Gioan Phaolô II, thường luôn thành công mọi nơi, bởi vì dân chúng tuốn ra các ngả đường đón tiếp hoan hô ngài, kể cả các người ngoài công giáo?