Nghĩa Cử Yêu Thương
(Những Bài Suy Niệm Hằng Ngày Theo Chủ Ðề
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu - Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Tinh Thần Nghèo Khó
Khi còn nhỏ tôi thường nghe kể truyện vui sau đây:
Vì ăn ở hiền lành, chị Ba được bà Tiên hiện ra cho một đặc ân, vợ chồng chị Ba được phép ước ba lần và ước gì thì được nấy.
Vì chồng đi làm ngoài ruộng chưa về và vì đang bận rộn chuẩn bị bữa cơm trưa. Hơn nữa vì cũng đang lu bu dưới bếp đủ thứ chuyện lại nghe nói đến những đặc ân này qua đột ngột, nên không kịp suy nghĩ, chị Ba liền ước ngay: Phải chi tôi có được cục thịt bò ngon để làm bữa cơm trưa nay. Tức thì liền có cục thịt bò tươi trước mặt chị.
Ðang vui mừng thì chồng về, chị liền kể lại cho chồng biết, có bà tiên cho phép ước ba điều và điều thứ nhất đã thành sự thật là cục thịt bò để ăn bữa trưa.
Anh chồng nghe nói tức giận vì chị đã không biết ước gì khác quí giá hơn màchỉ biết ước một cục thịt bò. Anh ta bực tức nói lẩy: ước chi cục thịt bò này dính vào mũi bà để suốt đời bà chỉ hửi mùi cục thịt bò này thôi. Và tức thì lời ước thành sự thật, cục thịt bò bay lên và dính vào mũi của chị Ba.
Chị khóc lóc thảm thiết và anh chồng thì cũng kinh ngạc không kém, vì trong giây phút nóng giận anh không thể làm chủ được mình mà buông lời ước thật là tầm phào như thế.
Chỉ còn một lời ước cuối cùng, lời ước thứ ba. Hai vợ chồng không thể còn có thể ước điều gì khác hơn là xin cho cục thịt bò trở về vị trí cũ, rời khỏi lỗ mũi của chị Ba.
Nhiều khi chúng ta cũng có thái độ giống như hai vợ chồng anh chị nông dân nghèo khổ này, đó là lo nghĩ đền điều gì lợi ích cho mình một cách ích kỷ mà thôi, chỉ nghĩ đến việc sử dụng những khả năng mình có phục vụ cho lợi ích của chính mình rồi rút cuộc đâu vẫn vào đó, nếp sống con người không được thay đổi vì sự tham lam và ích kỷ cá nhân.
Giả như Thiên Chúa ban cho chúng ta trong lúc này một số tiền lớn thì chúng ta sẽ làm gì với số tiền này? Mua cục thịt bò to ăn cho đã? Mua chiếc xe hơi chạy cho sướng? Mua truyền hình màu đẹp để giải trí. Vân vân và vân vân.
Trong giây phút này chúng ta hãy hồi tâm xem từ trước đến giờ mình đã sử dụng tiền của vật chất Chúa đã ban cho như thế nào? Chỉ nghĩ đến việc thụ hưởng ích kỷ riêng cho mình mà thôi? Hay có nghĩ đến việc chia sẻ phần nào điều mình có cho anh chị em đang túng thiếu cần giúp đỡ?
Trong đoạn Phúc Âm (Mc 10,17-30) kể lại cuộc đối thoại giữa Chúa Giêsu và chàng thanh niên giàu có dư thừa của cải, anh không biết phải làm gì và đến hỏi Chúa Giêsu. Chúa Giêsu lần lượt hướng dẫn anh từng bước một, giúp anh dần dần kiểm điểm đời sống mình theo những giới răn của Chúa và đây là những giới răn liên quan đến mối tương quan giữa người với người với nhau. Và anh thanh niên giàu có này nói được là đã qua được những bước đầu, anh không ăn cắp, không làm chứng gian, không gian lận của cải kẻ khác, một lòng yêu mến cha mẹ, v.v... Một nếp sống nói được là tốt lành trong một bình diện nào đó. Nhưng có một điều mà anh không ngờ trước và là điều mà Chúa muốn nơi anh là: hãy sống tình liên đới với những anh em đang cần giúp đỡ. Chúa Giêsu muốn anh sử dụng của cải vật chất mình có để nâng đỡ cuộc sống của những người anh chị em xung quanh, nhưng anh đã không thực hiện nổi lời khuyên này của Chúa Giêsu, anh buồn bã ra đi.
Phải chăng đó cũng là trường hợp của chính chúng ta ngày hôm nay? Chúng ta sống êm ấm và nói được là tốt lành trong một mức độ nào đó, vì có đời sống vật chất được bảo đảm nhưng chúng ta có đạt đến mức độ Chúa muốn cho chúng ta sống hay không? Sống chia sẻ với anh chị em. Và để làm việc này cần phải đặt Chúa vào chỗ đứng thứ nhất trong đời sống mình chứ không phải tiền của như Chúa đã kêu gọi chàng thanh niên: "Hãy bán đi mọi của cải, bố thí cho người nghèo khó rồi đến đây theo Ta".
Thiên Chúa, tha nhân, rồi mới đến những vật chất mình có. Nguyện xin Chúa soi sáng mỗi người chúng ta, giúp chúng ta can đảm sống tình liên đới hữu hiệu với anh chị em xung quanh. Amen.