Nghĩa Cử Yêu Thương
(Những Bài Suy Niệm Hằng Ngày Theo Chủ Ðề
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu - Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Mục Tử Và Người Khách Lạ
Có người kia gặp nhiều thất bại thử thách nên sinh lòng chán nản thất vọng, ông bỏ nhà đi lang thang đây đó mong tìm chút an ủi chỉ dẫn.
Một hôm ông đi ngang qua một ngọn đồi, gặp người mục tử thổi sáo dưới gốc cây trong khi đoàn súc vật đang đi ăn trên đồng cỏ gần đó, người ấy đến gần gợi chuyện làm quen.
Thấy khách lạ đến gần, người mục tử ngừng thổi sáo vui vẻ đứng dậy đón chào. Trông thấy người khách lạ với khuôn mặt buồn bã, người mục tử lên tiếng hỏi:
- Có điều gì làm ông buồn khổ đến thế vậy?
- Tôi cảm thấy cô đơn buồn khổ quá chừng! Người khách lạ trả lời.
Người mục tử nói tiếp:
- Tôi cũng chỉ một thân một mình ở đây thôi nhưng tôi không cảm thấy buồn.
- Phải chăng bởi vì anh có Chúa ở cùng anh luôn?
- Thật vậy, ông đã đoán đúng.
- Trái lại, còn tôi, tôi cảm thấy Chúa xa lạ quá. Tôi không thể nào tin được là Thiên Chúa yêu thương tôi. Tôi vẫn luôn thắc mắc tự hỏi làm sao Chúa có thể yêu thương từng người được? làm sao Ngài có thể biết đến tôi và thương yêu một người cùng khổ như tôi được?
Vốn là người chất phác, ngay thật, kém học thức, người mục tử động lòng thương người khách lạ nhưng không biết phải lý luận sao cho người ấy hiểu được. Thế rồi một tia sáng thoáng lên trong tâm trí người mục tử, người mục tử giơ tay chỉ về phía dưới chân đồi và quay sang hỏi người khách lạ:
- Ông có thấy những căn nhà trong làng kia không? Ông có thấy từng căn nhà và cửa sổ từng căn nhà kia không?
- Có, tôi trông thấy rõ từng căn nhà, từng cánh cửa sổ, cửa trước, cửa sau nữa.
- Vậy thì không có lý do gì mà ông phải buồn khổ được. Ông nhìn thấy mặt trời đang sáng rực đó chứ? Tuy mặt trời chỉ có một thôi nhưng từ sáng tới chiều tất cả mỗi cửa sổ, cửa lớn của ngôi nhà đều được ánh sáng mặt trời tỏa chiếu trên nó. Cả đến những cái cửa thật nhỏ bé ẩn núp sau những bóng cây lớn kia nữa.
Vậy tại sao ông lại buồn? phải chăng bởi vì cửa sổ tâm hồn ông đang bị đóng kín mít đến nỗi ánh sáng và tình thương của Chúa không thể nào thấm nhập vào được?
Câu truyện trên gợi lại trong tâm hồn chúng ta niềm hy vọng chắc chắn và biến cố đầy vui mừng, đầy an ủi có sức mạnh đổi mới đời sống và tăng thêm sinh lực mỗi người. Ðó là mầu nhiệm Con Thiên Chúa làm người ở giữa nhân loại, Ngài tự nguyện mặc lấy thân phận con người để chia sẻ những vui buồn sướng khổ của người ta để luôn đồng hành bên cạnh mỗi người trong hoàn cảnh của cuộc sống.
Chúa Giêsu đã đến trần gian để rao giảng cho nhân loại biết rằng "Thiên Chúa là tình yêu, ai ở trong Chúa tức là ở trong tình yêu", là tiến tới trong an bình hạnh phúc. Ngài là ánh sáng, ai tiến bước theo Ngài sẽ không sợ bị vấp ngã. Ngài là đường, ai đến với Ngài sẽ không bị lạc lối. Ngài là chân lý, ai tin đi theo Ngài sẽ không phải đi trong tăm tối.
Chúa Giêsu đã đến trần gian và Ngài đang tiếp tục hiện diện cách sống động giữa nhân loại, nhưng tiếc thay, có biết bao nhiêu người vẫn còn đang sống trong cô đơn, buồn khổ chỉ vì họ chưa được nghe biết về Chúa, chưa chấp nhận Ngài, chưa nhận biết Ngài trong cuộc sống của họ. Ngài là mặt trời chiếu sáng nhưng họ lại nhắm mắt mò mẫm đi trong bóng tối. Ngài là lửa tình yêu an ủi và sưởi ấm nhưng họ lại quay lưng đi xa, chịu cảnh cô đơn giá lạnh trước tình thương và chết dần chết mòn trong hận thù. Ngài đến gõ cửa nhà tâm hồn họ nhưng họ vẫn ngồi yên trong cảnh ù lì biếng nhác, không chịu mở cửa cho Ngài vào. Ngài là sự sống nhưng họ lại không chấp nhận những phiền toái của việc canh tân để bước vào đời sống mới.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã đến trần gian trong thân xác con người yếu hèn để trở nên sức mạnh cho chúng con, xin Chúa hãy đến trong tâm hồn chúng con, chúng con mong mỏi trông chờ Chúa, chúng con sẵn sàng mở cửa tâm hồn chúng con. Xin Chúa hãy dùng sức mạnh tình yêu mà đổi mới tất cả đời sống chúng con để chúng con cũng trở nên chứng tá, san sẻ ánh sáng và sưởi ấm tình yêu Chúa cho những người chung quanh. Amen.