Nghĩa Cử Yêu Thương

(Những Bài Suy Niệm Hằng Ngày Theo Chủ Ðề

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu - Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


Tình Yêu Là Trao Ban

 

Trong chiến dịch quyên góp để giúp đỡ cho đồng bào Miền Trung, một người Việt Nam tại Hoa Kỳ dã gởi đến cho các bạn bè một mẩu chuyện và lời kêu gọi như sau:

Một người bạn của tôi tên là Thanh vừa mới về thăm Việt Nam và kể lại cho tôi một câu chuyện làm tôi nhói tim và ứa nước mắt.

Một tối ở Saigon, anh bạn tôi đưa vợ đi ăn tối. Trong bữa ăn anh không thể nào không để ý đến một bé gái độ mười tuổi đang luẩn quẩn phía ngoài cửa tiệm ăn, bé gái bồng trên tay một em nhỏ chừng hơn hai tuổi và bên cạnh là đứa em trai chừng sáu tuổi nhưng vóc dáng lớn gần bằng chị.

Em bé cứ nhìn chằm chặp vào dĩa đồ ăn của gia đình Thanh và ngượng ngùng quay đi chỗ khác khi bắt gặp ánh mắt nhìn của Thanh. Bé gái kéo sát các em mình lại và bối rối sợ hãi. Ngoài trời mưa bắt đầu rơi, những hạt mưa làm ướt tóc em rối bù, ướt quần áo em bẩn thỉu. Trong những cố gắng tuyệt vọng em cố giữ cho mình khỏi ướt, lạnh bẩy và đói.

Thanh mời các em vào và gọi thức ăn cho các em.

Trong nỗi rụt rè và ánh mắt biết ơn, bé gái từng chút từng chút đút cho các em ăn. Ðến phiên em, em ăn hết phần còn thừa của các em và để dành riêng phần ăn của mình.

Vừa khó hiểu vừa tò mò, Thanh hỏi em tại sao không ăn phần ăn của mình khi rõ ràng là em vẫn còn đói lắm?

Em bé mười tuổi nhìn Thanh, nước mắt chảy dài trên đôi má, em van xin Thanh được đem phần ăn của mình về cho mẹ đang bị ốm ở nhà.

Tôi có một cháu gái nhỏ mười hai tuổi và hai cháu trai là Vân-Vinh và Minh. Ðêm qua cả nhà ghé Mc-Donalds để ăn. Vân hình như không đói và không tha thiết chuyện ăn uống, có lẽ nó nóng lòng vì về nhà để nói chuyện điện thoại với bạn mình.

Tôi nhìn con gái mình và hình ảnh đứa bé gái mười tuổi trên Saigon tràn ngập về trí óc tôi, con gái tôi nào biết tại sao cha của nó im lặng, con gái tôi đâu biết cha của nó đang cầu nguyện, cầu nguyện tốt lành cho gia đình mình trong mùa lễ tạ ơn sắp đến, cầu nguyện tha thiết để an lành và may mắn đến với em bé mười tuổi trên đường phố Saigon và người mẹ đau ốm của em.

Bạn ơi! Mẹ Việt Nam đang ốm nặng, cơn bão kinh hoàng nhất thế kỷ đổ xuống trên mãnh đất Miền Trung nghèo nàn tội nghiệp, cả triệu đồng bào đang đau khổ ở quê nhà.

Bạn ơi! Hãy nhớ những bé gái mười tuổi trên đường phố Saigon.

Tất cả chúng ta phải trở thành những đứa con ăn mày để có thể cứu giúp cho Mẹ Việt nam đang ốm đau đói lạnh. Hãy làm và gởi một lời cầu nguyện đến cho những em bé Việt Nam mười tuổi trên đường phố Saigon và muôn triệu em bé Việt Nam khốn cùng khác.

"Chúng ta phải trở thành những đứa con ăn mày để có thể cứu giúp cho Mẹ Việt Nam đang ốm đau đói lạnh".

 

Lời kêu gọi của người Việt Nam tại Hoa Kỳ trên đây gợi lên sự giàu có mà mỗi người chúng ta đang có.

Kobert Padan Powel (1875-1941), người sáng lập hội hướng đạo nhắc nhở chúng ta điều ấy khi ông nói: "Không ai nghèo nàn đến độ để không có gì trao tặng cho người khác".

Thiên Chúa không chỉ trao tặng sự giàu có cho chúng ta, Ngài chỉ có thể trao tặng hoàn toàn cho chúng ta khi trở nên nghèo nàn. "Phúc cho những ai nghèo khó", Chúa Giêsu chúc phúc cho những ai nên giống như Cha trên Trời.

Con người càng trở nên nghèo khó thì càng trao ban nhiều hơn, đó là điều mà Chúa Giêsu muốn cho chúng ta thấy qua hình ảnh của người đàn bà góa nghèo dâng cúng một vài đồng xu nhỏ, nhưng Chúa Giêsu nhận ra giá trị của phần dâng cúng ấy: "Bà là người dâng cúng nhiều nhất, vì bà đã dâng cúng tất cả những gì mình có để độ nhật".

Người ta có thể cho và không nhất thiết phải là người giàu có, người ta càng cho nhiều hơn khi trở nên giàu có. Mẹ Têrêsa Calcutta đã nói như sau: "Những gì chúng ta làm cho người nghèo chỉ là một giọt nước trong đại dương, nhưng nếu chúng ta không làm điều đó, nếu chúng ta không mang lại gịọt nước ấy thì đại dương vẫn thiếu cho dẫu chỉ là một giọt nước".

Trong những ngày vừa qua, mọi người đang tham gia vào việc cứu trợ cho những nạn nhân bão lụt tại Miền Trung, người dâng của kẻ góp công. Tuy đất nước vẫn còn bị xếp vào hạng những nước nghèo nhất trên thế giới nhưng bù lại chúng ta có thể là những người giàu có nhất, bởi vì chúng ta trao tặng những gì là cần thiết để sống qua ngày. Chúng ta không chỉ đóng góp một giọt nước cho đại dương, chúng ta trao tặng kho tàng quí giá nhất là tình yêu.

 

Lạy Chúa Giêsu, với năm chiếc bánh và hai con cá từ lòng quảng đại của một em bé đã nuôi sống một đám đông trên năm ngàn người. Với một chút đóng góp nhỏ bé của chúng con, chúng con xin Chúa cứu giúp hàng triệu đồng bào của chúng con tại Miền Trung.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page