Bài Tham Luận của
Ðức Ông Philippe Trần Văn Hoài
về Tự Do Tôn Giáo Việt Nam
ngày 21-10-2001 tại Paris
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Bài Tham Luận của Ðức Ông Philippe Trần Văn Hoài về Tự Do Tôn Giáo Việt Nam, ngày 21-10-2001 tại Paris.
Kính
gởi Bs. Nguyễn-duy-Tài,
Ủy-ban
Liên-lạc TG. ÂÂu-châu.
Kính
quý-vị lãnh-đạo tinh-thần các tôn-giáo,
Kính
quý-vị thành-viên của UBLLTG Âu-châu,
Kính toàn-thể quý-vị cư-sĩ, đạo-hữu, tín-hữu các tôn-giáo,
Lời
đầu-tiên tôi được hân-hạnh gởi đến toàn thể quý-vị
họp mặt trong buổi hội-thảo hôm nay là lời chào mầng trong
niềm tin tôn-giáo đồng thời với lời chúc mầng thành-công.
Buổi
hội thảo về tự-do tôn-giáo cho Việt-nam được tổ-chức tại
Paris, thủ-đô ánh-sáng của một dân-tộc tiền-phong trong cuộc
cách-mạng đòi hỏi các nhu-cầu căn bản của con người, đang
mang nặng ý-nghĩa vừa lịch-sử vừa nhân bản cũng như về
tôn-giáo.
Dân-tộc
Pháp, trong cuộc cách-mạng 1789, đã đòi hỏi cho con người 3
nhân-quyền nền tảng nhân-bản là: Tự-do (Liberté), Bình-đẳng
(Egalité), và Tình huynh-đệ (Fraternité). Ba nhân-quyền nầy
được chứa đựng và giải thích trong bản văn gọi là
" Déclaration des droits de l'homme et du citoyen du 26.8.1789."
Trong
bối cảnh địa-lý lịch-sử đầy ý-nghĩa nầy, tôi cầu chúc
cho buổi Hội thảo đạt được kết-quả mỹ mãn, ngõ hầu cứu
nguy được dân-tộc Việt-nam thân yêu của chúng ta khỏi cuộc
sống tôi mọi lầm than đau khổ như thực tại đang xảy ra trước
mắt chúng ta tại quê nhà.
Lời
thứ hai tôi muốn gởi đến quý vị là lời xin lỗi. Bác sĩ
Nguyễn-duy-Tài đã dành cho tôi vinh-dự tham gia cuộc hội thảo.
Vừa nhận được tin nầy tôi đã không ngần ngại nhận lời.
Nhưng vì một hoàn cảnh bất trắc do tình trạng sức khỏe gây
ra, tôi phải buộc lòng làm phiền quý-vị mà từ chối. Nhưng
từ chối không có nghĩa là chúng ta không sát cánh nhau để
chu toàn sứ mạng tôn-giáo và trách-nhiệm nặng nề đối với
quốc-gia dân-tộc.
Ðể
minh-chứng một cách cụ-thể lời gắn bó nầy, tôi xin gởi
đến quý-vị một vài ý-kiến thô thiển mong đóng góp
được phần nào với công việc của toàn thể quý vị.
Kính
thưa toàn thể quý vị,
Mục-đích
buổi hội thảo của chúng ta hôm nay là tìm cách lấy lại quyền
tự-do tôn-giáo đã bị nhà nước Xã-hội chủ nghĩa tước
đoạt và chà đạp. Tôn-giáo là yếu-tố căn bản xây dựng
nhân phẩm con người; tôn-giáo là sức mạnh thiêng liêng xây
dựng một xã hội đạo-đức lành mạnh. Khi một quốc gia dân
tộc loại bỏ tôn giáo ra ngoài lề cuộc sống, thì chính quốc
gia dân tộc ấy tự dẫn mình vào khổ đau, vào sa đọa về mọi
mặt và cuối cùng vào bước diệt vong như chúng ta đang thấy
hiện tình đất nước của chúng ta. Toàn thể các nước Âu-châu
nầy đang vẫy vùng trong một cơn khủng hoảng trầm trọng vì
nguyên do nào? Phải chăng vì họ đã loại bỏ tôn-giáo ra
ngoài lề cuộc sống để chạy theo hưởng thụ vật chất?
Xã
hội chủ nghĩa không những chủ trương loại bỏ tôn giáo ra
ngoài lề cuộc sống, ngược lại họ còn cho tôn giáo là kẻ
thù số một phải tiêu diệt, vì họ chủ trương không có Ðấng
Trên đầu trên cổ, họ vô-thần vì thế họ tự cho mình là
vô đạo. Tai ương khốn-đốn do một chính sách cai trị vô-thần,
vô đạo đổ xuống trên một dân tộc thật vô-lường, vô
tận. Chúng ta hãy nhìn lui 4,000 năm lịch sử oai hùng của dân
tộc chúng ta, chúng ta sẽ thấy rõ.
Lịch-sử
của một dân tộc là một chuỗi dài ngày tháng ghi lại các
biến cố của dân tộc ấy trong việc bảo vệ và phát triển
quê hương xứ sở của mình. Trên đường tiến nầy, lịch sử
dân tộc Việt-Nam đã được đánh dấu với 3 mốc điểm rất
quan trọng:
Ðó
là 3 thời đô-hộ:
"1000
năm đô-hộ giặc Tàu,
"100
năm đô -hộ giặc Tây,"
Và
50 năm đô-hộ giặc cọng.
Trong
suốt thời kỳ đô hộ giặc Tây giặc Tàu, dân tộc Việt Nam
thật lầm than đau khổ đủ mọi mặt như chúng ta thấy được
ghi lại trong sử sách, và nhất là được mô tả lại cặn
kẻ trong các bộ tiểu thuyết của "Tự-lực Văn-đoàn".
Nhưng họ còn chút nhân đạo. Vì họ là những dân-tộc có
một nền văn-hóa được xây đựng trên nền tảng các giá
trị tôn-giáo. Dân tộc Tàu có nền văn-hóa Khổng-Mạnh; dân
tộc Tây có nền văn-hóa công-giáo. Ðô-hộ Tàu đã để
lại cho dân tộc chúng ta những giá trị đạo đức để bổ
túc cho nền văn-hóa của chúng ta như đạo nhân-nghĩa, để sống
trong xả-hội, tam cương ngủ thường để trau giồi cuộc sống
cá nhân và các mối tương-giao trong gia-đình. Về mặt trí thức
họ dạy cho chúng ta biết mở mang trí tuệ bằng cách học đọc
học viết để học hỏi các tư tưởng của thánh-hiền. Về mặt
kinh tế họ dạy cho chúng ta biết cày ruộng, gieo giống. Ðô hộ
Tây củng đã để lại chúng ta không ít trong các lảnh vực
văn-hóa củng như trong các lảnh vực y-tế, kinh-tế, tôn-giáo
và xả hội.
Chúng
ta không ca ngợi một nền đô hộ nào hết; chúng ta chỉ nói
lại một cách khách quan các sự kiện mà các sử sách còn
để lại. Chúng ta lên án mọi nền đô hộ vì nó ngược lại
với quyền tự do của con người, nhưng chứng ta củng có bổn
phận phải nhìn nhận sự thật và biết ơn những kẻ làm ơn
cho chúng ta.
Một
điều đau lòng buộc chúng ta phải nói lên ở đây là 2 nền
đô-hộ Tàu Tây đã không lấy quyền đô-hộ của họ mà bịt
miệng người dân không cho họ ăn khi đói, uống khi khát bằng
một cách cai trị vô nhân đạo là hệ thống " Hộ-khẩu".
Họ củng không trắng trợn cướp lột của cải của người
dân bằng hệ thống "Vùng kinh-tế mới".
Vậy
50 năm đô-hộ giặc Cọng đã để lại gì cho dân tộc Việt-Nam?
Một
dân-tộc nghèo đói nhất thế-giới?
Một
dân tộc lạc hậu nhất thế-giới?
Chẳng
những thế, họ còn tàn phá tiêu tan tất cả gia sản tinh thần,
vật chất mà thiên nhiên cũng như ông bà tổ tiên đã để
lại cho chúng ta. Ai trong chúng ta mà không thấy những tàn phá
của cọng sản trong trong địa hạt văn-hóa đạo đức, trong nền
kinh tế quốc gia. Các nguồn lợi thiên nhiên như lâm-sản, hải
sản bây giờ còn lại gì?
Người
dân Việt Nam hôm nay là một con người nghèo đói, cơm không
có đủ ăn no, áo không có đủ mặc ấm. Xả hội Việt nam hôm
nay là một xả hội sa-đọa, đầy dẫy tệ đoan và tội ác.
Kính
thưa quý-vị,
Tại
sao giặc Cọng lại tàn phá Việt nam một cách thê -thảm đến
thế?
Vì
họ vô tôn giáo nghĩa là vô đạo. Tôn giáo là mực thước,
là giây cương kìm hãm dục vọng con người. Một khi giây cương
ấy bị đứt, thì con người không chỉ làm điều ác, mà con
người chính là hiện thân của điều Ác.
Chúng
ta thử phân tích 4 chữ "Ðấu tranh giai cấp" thì thấy
rỏ. Thường tình một nhà nước cai trị dân, phải dạy cho dân
ăn ngay ở lành. Ngược lại, nhà nước chủ-nghĩ xả-hội dạy
cho dân phải thù hận nhau, phải đấu tố nhau, phải chém giết
nhau!
Ai
có thể chống đối, đi ngược lại với chính sách cai trị vô-nhân
đạo nầy? Chỉ có sức mạnh các tôn giáo. Muốn thực hiện
được chính sách nầy, phải tiêu diệt các tôn giáo. Ðiều
nầy không phải chỉ có cọng sản mới thấy, nhưng chúng ta mọi
người đều thấy. Vì thế, vừa khi nắm được quyền cai trị
toàn lảnh thổ Việt nam, họ lập tức thi hành chính sách tiêu-diệt
các tôn giáo. Hơn 25 năm qua nghĩa là từ ngày 30.4.75 đến
nay họ đã dùng mọi thủ đoạn, mọi phương pháp để làm tan
nghị lực chống đối của các tôn giáo. Nhưng họ đã thất
bại hoàn toàn.
Nhưng
cuối cùng họ đã phát minh ra một phương cách thần diệu mà
chúng tôi muốn trình bày sau đây. Ðó là bệnh Liệt-kháng
thời đại.
Tạo
hóa dựng nên thể xác con người gồm có bộ-phận sinh trưởng,
có bộ-phận đề phòng bệnh hoạn gọi là kháng-thể. Nhờ các
kháng thể mà các vi-trùng hay vi-khuẩn mang bệnh không thâm
nhập được cơ thể con người để cơ thể được tự do nẩy
nở. Nhưng khi các kháng thể trong con người bị tê liệt, lúc
ấy con người phải mang bệnh. Nguyên tắc chửa bệnh là giúp
cho các kháng thể có đủ sức mạnh để tiêu diệt các vi-trùng
hay vi-khuẩn mang bệnh vào cơ thể.
Cuối
thế-kỷ 20, xuất hiện ở Phi-châu một thứ vi-khuẩn bí-ẩn gọi
là HIV-AIDS. Một khi nó xâm nhập vào cơ thể con người, nó
làm cho các kháng thể bị tê liệt hoàn toàn. Người bị bệnh
chỉ còn đợi chết. Bệnh nầy vì thế được gọi là bệnh
Liệt-kháng. Theo tin tức của Hội y-sỉ Việt-Nam tại Hoa-kỳ thì
ở Việt nam hiện nay có đến 33,000 người bị bệnh liệt-kháng.
Riêng thành phố Sài gòn đã có đến 7,730 người.
Xã
hội con người được tổ chức như một cơ thể , và giá trị
đạo đức của các tôn giáo là kháng thể độc nhất có đủ
sức để chống lại các vi-khuẩn tội lỗi do dục vọng con người
tạo ra.
Như
chúng ta thấy, hôm nay tại Việt nam, một số các vị lảnh đạo
tinh thần các tôn giáo đã bị mắc phải bệnh liệt kháng nầy.
Dấu chứng rỏ ràng là trước đòi hỏi tự do tôn giáo của
các Hòa thượng Quảng-Ðộ, Huyền-quang, của linh-mục Nguyễn
văn-Lý, các vị lảnh đạo tinh thần trong nước chẳng có một
ai lên tiếng ủng-hộ, và vì thế mà các tiếng kêu cứu ấy
bị tắt nghẽn, như tiếng kêu trong sa-mạc.
Kính
thưa quý vị,
Nhà
nước xã-hội chủ nghĩa đã phát minh được vi-khuẩn HIV-AIDS
nào để đạt được kết quả như ngày hôm nay là tiêu diệt
được kháng thể tôn-giáo?
Theo
tôi thiết nghĩ, chính buổi Hội thảo của chúng ta hôm nay có
bổn phận phải tìm ra câu giải đáp nầy. Vì chỉ có câu giải
đáp nầy mới có thể đem lại tự do tôn giáo cho dân tộc
chúng ta. Vì thế buổi Hội thảo nầy mang một tính cách rất
quan trọng.
Tôi
xin đưa ra một vấn nạn: Khi mà một số quý vị lãnh đạo tinh
thần các tôn giáo đã bị lâm vào cơn bệnh Liệt-kháng, phải
chăng đã đến lúc tất cả cộng đồng các cư-sỉ, các đạo
hữu, các tín-hữu của mọi tôn giáo phải ngồi lại với
nhau để tạo ra một tổ chức để tiếp tay cho các vị lảnh đạo
tinh thần của chúng ta?
Một
lần nữa tôi xin cáo lỗi với toàn thể quý-vị và thành tâm
chúc toàn thể quý vị đạt được nhiều kết quả mỹ-mãn
trong nổ-lực chu toàn sứ mệnh tôn giáo và trong nghĩa vụ đối
với quốc gia dân-tộc.
Thành
kính bái chào.
Ðức ông Phil. Trần-văn-Hoài.