Thư của Ðức Ông Nguyễn Văn Phương
gửi trả lời Ông Ðỗ Như Ðiện
Phong Trào Giáo Dân Việt Nam Hải Ngoại
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Rôma, ngày 9 tháng 6, 2001
Kính
gửi Anh Ðỗ Như Ðiện
Phong
Trào Giáo Dân Việt Nam Hải Ngoại
Kính
Anh,
Tôi
đã nhận được thư anh đề ngày 7 tháng 6, 2001, đính kèm thư
gửi Mons. Celestino Migliore Trưởng Phái đoàn Tòa Thánh sắp
viếng Việt Nam ngày 10 tháng 6/2001. Trước hết tôi chân thành
chúc mừng anh được anh em tín nhiệm trao phó chức vụ quan
trọng, và cầu chúc anh thành công. Về bức thư gửi kèm, tôi
có một vài nhận định sau đây.
Ai
cũng đều biết rằng ở Việt Nam chưa có tự do tôn giáo hoàn
toàn, còn nhiều giới hạn, nhất
là không có tự do trong việc đào tạo và bổ nhiệm các chức
sắc trong các tôn giáo. Chính vì vậy mà từ nhiều năm nay,
Tòa Thánh đã và đang cố gắng đối thoại với Nhà Nước
Việt Nam để có được tự do tôn giáo hoàn toàn, cho mọi
tôn giáo và cho mọi người dân. Phải thành thật nhìn nhận
rằng đã có kết quả, mặc dù còn khiêm tốn và cần phải
nhẩn nại.
Vấn
đề Cha Nguyễn Văn Lý đấu tranh đòi tự do tôn giáo là việc
tốt, nhưng về phương thức thì có người không đồng ý (v.d.
yêu cầu Hội Ðồng Giám Mục không họp chung nữa, các Giám
Mục đừng đi tham dự Hội Nghị quốc tế, kể cả Hội Nghị của
Tòa Thánh...). Dù vậy, các Giám Mục đã không lên tiếng cấm
Cha Lý đấu tranh. Ðức TGM Nguyễn như Thể, Ðấng Bản Quyền của
Cha Lý, bị áp lực của Nhà nước để ra lệnh cho Cha Lý im
tiếng, Ngài đã không làm. Hai sự kiện nầy minh nhiên cho người
ta hiểu rằng các Giám Mục
Việt Nam tán thành việc đòi quyền tự do tôn giáo.
Nhiều
người Việt Nam đang sống ở thế giới tự do, tự do ngôn
luận, tự do chỉ trích, không sợ ai làm khó dễ mình. Họ lên
tiếng hô hào, kích thích người trong nước phải can đảm, phải
anh hùng, phải đổ máu để bảo vệ tự do. Tôi cho rằng không
ai có quyền đòi người khác phải anh hùng đổ máu, trong khi
chính mình đứng ngoài bình an vô sự. Và tôi cũng không chắc
những người nầy dám nói, dám làm, nếu họ ở Việt Nam.
Ðiều
làm tôi rất ngạc nhiên nữa là nhiều người có thái độ
độc đoán, bất bao dung, không chấp nhận người khác có lập
trường khác với mình. Các Giám Mục Việt Nam chủ trương đối
thoại với Nhà cầm quyền, không biểu tình, không la lối rầm
rộ, nhưng dùng lời lẽ thuyết phục, dùng tình thương và Phúc
âm, thì bị những người nầy chỉ trích, bởi vì họ muốn các
Giám Mục phải lên tiếng ủng hộ Cha Lý như họ. Thái độ bất
bao dung nầy không hơn gì chính sách độc tài, bất bao dung của
một số chính quyền trên thế giới. Các Giám Mục là những
vị kế nghiệp các Tông đồ, được Chúa trao trách nhiệm hướng
dẫn Dân Chúa, được ơn khôn ngoan của Chúa Thánh Thần, đã
chọn lựa con đường đối thoại, thì tôi tin rằng các Ngài
làm đúng, và tôi hoàn toàn ủng hộ nâng đỡ các Ngài.
Cần nhìn lại lịch sử từ khi có cộng sản trên đất nước
Việt Nam, các Giám mục đã làm gì, đã có văn thư nào, đã
có tuyên ngôn nào để bảo vệ tự do tôn giáo, rồi mới
nên chỉ trích. Những điều Cha Lý đòi đã được các Giám
Mục lên tiếng yêu sách trước lâu rồi, nhưng không thấy ai
ủng hộ các Giám mục. Nên đọc bản góp ý ngày 16.1.2001 của
các Giám Mục Giáo tỉnh Saigòn về "Dự án Pháp lệnh về
Tôn giáo", để biết các Giám Mục đã cố gắng đóng góp
thế nào cho nền Dân chủ và Tự do Nhân quyền trên đất nước
Việt Nam. Chính sự khôn ngoan lèo lái để Việt Nam không có
Giáo hội tự trị như bên Trung hoa, là một sự nghiệp lớn
lao của các Giám Mục Việt Nam mà nhiều người không thấy.
Chính thực tại Hội Ðồng Giám Mục Việt Nam là cơ quan công
giáo Việt Nam duy nhất được Nhà nước tôn trọng, thì nhiều
người công giáo Việt Nam ở hải ngoại lại đứng ra chỉ trích,
làm giảm uy tín Hội Ðồng Giám Mục. Vai trò hiện nay của anh
rất quan trọng, cần sáng suốt nhận định để giúp Phong trào
Giáo dân Việt Nam Hải ngoại hoạt động theo chân lý, công bình
và bác ái.
Ðôi
lời chân thành xin gửi đến anh, kính chúc sức khỏe và
nhiều ơn lành của Chúa.
Lm. Nguyễn Văn Phương