SÀI GÒN - 22/02/2001 - Tổ Chức Quốc Tế Phát Triển (Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền) Việt Nam nhận được bài viết của Bác sĩ Nguyễn Ðan Quế với lời kêu gọi toàn thể đồng bào hãy "Làm phá sản lá bài 'phát triển theo định hướng Xã Hội Chủ Nghĩa' của bộ chính trị đảng Cọng Sản Việt Nam bằng những phương pháp đấu tranh hoà bình dân chủ. Kinh tế tự do, Nhân Quyền & Dân Chủ là lợi khí chiến lược phải được xử dụng mạnh mẽ và rộng rãi". Chúng tôi xin cho đăng toàn văn như sau:
Tập Hợp Vì
Nền Dân Chủ
Nguyễn Ðan Quế
Việt Nam ngày 21-02-2001
Xã hội Việt Nam đang phải đau đớn lột xác trong 1 thế giới đầy sôi động vì tiến bộ.
Tại sao vậy?
Do những người lèo lái thiếu khả năng và uy tín, tầm nhìn hạn chế & luôn luôn chạy theo đuôi những biến chuyển xã hội. Xu thế thời đại đào thải cái cũ của thời kỳ chiến tranh lạnh, trong đó đảng Cọng Sản Việt Nam là 1 con bài mù quáng. Cái mới ngược hẳn bản chất của chế độ khiến bộ chính trị lúng túng không biết xoay sở ra sao để thích nghi mà vẫn duy trì được đảng trị. Trên mặt tuyên truyền, chủ nghĩa Cọng Sản phá sản nhưng không có gì thay thế, nên vẫn phải cố bám lấy và thêm vào cái đuôi dài lòng thòng là chủ nghĩa Mác-Lênin-tư tưởng HCM. Thật khôi hài khi xử dụng cái phá sản để chỉ đạo xã hội đi vào cái mới. Và để bịp quần chúng vẫn tin theo, bộ chính trị làm ra vẻ chủ động - sự thực bị động thê thảm - trong tiến trình đổi mới. Lãnh đạo mà không biết hướng dẫn đi đầu, khiến phát triển trì trệ & công dân phải tự lo tự phát. Do đó mà thất nghiệp cao, chăm sóc sức khỏe bết bát, giáo dục bất cập; và nhất là không thể nhanh chóng đưa Việt Nam hội nhập vào Hiệp Hội các quốc gia Ðông Nam Á (ASEAN) & kinh tế toàn cầu (WTO).
Hay nói cách khác, đã đến lúc dân tộc ta phải dứt khoát thái độ: hoặc cam chịu phát triển chậm so với tiềm năng thực sự của mình hoặc đấu tranh buộc bộ chính trị đảng Cọng Sản Việt Nam phải đi theo xu thế mới của thời đại là Dân Chủ, Nhân Quyền, Tiến Bộ Xã Hội và quần chúng phải dành quyền bầu ra những người lãnh đạo mới có khả năng, tư cách & nắm vững qui luật đi vào cái mới.
Rõ ràng sức mạnh quần chúng giữ vai trò chính yếu ở khúc quanh lịch sử này.
Trước hết chúng tôi xin trình bầy sự lúng túng lãnh đạo của bộ chính trị đảng Cọng Sản Việt Nam:
Ðại hội 9 đảng Cọng Sản Việt Nam trước định vào tháng 3-2001, nay rời lại sang tháng 4, diễn ra trong bối cảnh mâu thuẫn giữa dân & lãnh đạo đang lên đến đỉnh điểm, bộ chính trị cố gắng bằng mọi giá và sẵn sàng dùng bạo lực níu kéo quyền hành, bất chấp lợi ích dân tộc.
Bản báo cáo để thông qua trong đại hội không đưa ra được gì mới, vẫn chỉ nhắc lại những luận điểm cũ rích nguy hiểm mà chúng tôi xin kể ra như sau:
- đầu tiên là: chủ nghĩa Mác-Lenin-tư tưởng Hồ Chí Minh vẫn tiếp tục là kim chỉ nam. Tôn thờ 1 chủ nghĩa ngoại lai đã bị Liên Xô & Ðông Âu vứt bỏ. Người dân không hiểu sao sự u mê lại có thể đến mức như vậy. Càng ngày càng nhiều người khủng hoảng và công khai chống đối.
- thứ đến: kinh tế phát triển theo định hướng xã hội chủ nghĩa, trong đó khu vực quốc doanh vẫn giữ vai trò chủ đạo mặc dù làm ăn thua lỗ. Hiện nợ xấu khó đòi lên tới 4 tỷ rưỡi đô la theo tính toán của các chuyên gia quốc tế. Khu vực tư nhân bị kiểm soát không có cơ hội chạy hết công xuất mà đã đóng góp gần 40% tổng sản lượng quốc gia. Nhà nước vẫn nắm nhiều, chỉ để tư nhân làm những cái không quan trọng, là sức cản lớn nhất ảnh hưởng rộng khắp trên tất cả những cố gắng khác của nền kinh tế quốc dân.
- tiếp theo: là kêu gọi áp dụng dân chủ tập trung trong bộ máy hành chánh & trong tổ chức nội bộ đảng. Khi quyền quyết định đã tập trung trong tay 1 thiểu số thì còn gì dân chủ nữa, họa chăng là dân chủ giả hiệu. Có thể góp ý đề nghị thay đổi 1 vài chữ, 1 vài câu, nhưng cốt lõi vấn đề thì phải chấp nhận, vì làm gì được khi cả bộ máy truyền thông đại chúng độc quyền khổng lồ khua chiêng gõ trống.
- ngoài ra, có tin về thay đổi nhân sự và trẻ hóa hàng ngũ lãnh đạo (dưới 65 tuổi trừ trường hợp đặc biệt) để mang bộ mặt tiến bộ. Nhưng vấn đề không phải là tuổi tác, mà là cần 1 suy nghĩ mới khác hẳn chủ nghĩa Cọng Sản lỗi thời, nên những người Cọng Sản trẻ bị điều kiện hoá bởi lớp đàn anh sơ cứng khó có cơ may đáp ứng với thay đổi gốc rễ do tình hình đòi hỏi. Cọng Sản đang âm mưu cố gắng truyền thống trị cho con cháu để bảo vệ quyền lợi gia đình, bè phái theo kiểu vua chúa thời phong kiến và ban cho đảng viên nhiều đặc quyền đặc lợi để họ trung thành.
Theo cố tật bản báo cáo vẫn dài lê thê, đi vào những tiểu tiết, cố tình làm người đọc điên đầu mệt mỏi, thà đừng tìm hiểu còn hơn bị đau óc. Hơn nữa những chữ nhẩy múa trên giấy và thực tế khác nhau xa, khác đến nỗi người dân cảm thấy chẳng mấy liên quan đến cuộc sống của họ. Chưa bao giờ người dân lại thờ ơ với sinh mạng của đảng như lúc này.
Ðể đối phó với tình thế tiến thoái lưỡng nan, bộ chính trị nhập nhằng cho thi hành 1 chính sách 2 mặt để mua thời gian, chờ xem may ra có yếu tố mới bất ngờ xẩy ra có lợi cho họ chăng:
- một mặt, tiếp tục mở cửa từ từ, nghe ngóng để cố thoả mãn các nhà đầu tư thông qua thành phần kinh tế tư nhân có kiểm soát với công đoàn là chi bộ đảng. Nhưng rất tiếc nếu không có luật đầu tư minh bạch, công đoàn tư, tự do báo chí và nhất là sự hợp tác hiệu quả giữa chủ - thợ trên căn bản tôn trọng quyền lợi người lao động thì sức sản xuất yếu & chất lượng hàng không tốt khó cạnh tranh trên thị trường. Liệu tư bản ngoại quốc có thể làm ăn thoải mái với quốc doanh hay khu vực tư nhân bị đảng kiểm soát như hiện nay không? Và khi gặp khó khăn với nhà nước, đảng có thể giật dây công đoàn chống đối thì làm sao?
- mặt khác, song song với việc thoả mãn các điều kiện của giới đầu tư, bộ chính trị đảng Cọng Sản Việt Nam đang chơi lá bài phát triển để giữ độc quyền chính trị bằng cách ra sức củng cố bộ máy đảng; và thông qua đảng chi phối quốc hội, tòa án, viện kiểm sát nhân dân, nắm chặt truyền thông đại chúng, công an - quân đội? Ðây là ván bài một ăn hai thua để duy trì đảng trị trong tình cảnh hiện nay. Nhưng Cọng Sản sở trường về bạo lực, sở đoản là làm kinh tế. Bộ chính trị diễn xuất có tài phù thuỷ pha trộn Cọng Sản với Tư Bản ra 1 cái chúng gọi là 'phát triển theo định hướng Xã Hội Chủ Nghĩa', xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa với phương pháp & thành quả của tư bản chủ nghĩa. Cho dân là ngu không biết gì, chúng muốn nói gì thì nói cũng phải chịu, chỉ có tụi chúng ngồi trên chóp bu mới có quyền nói chính trị và làm ăn đầu tư với ngoại quốc, dân đen chờ chúng thầu được chia cho việc gì thì làm việc nấy, không được quyền thắc mắc, mọi làm ăn hợp tác giữa nhân dân ta với ngoại quốc phải thông qua chúng với tư cách là cai thầu.
Không biết bao nhiêu ý kiến trong nước, ngoài nước chỉ ra rằng: hướng đi bắt buộc của Việt Nam phải là mở rộng tự do kinh tế hơn nữa và cải cách chính trị phù hợp với xu thế thời đại. Không có chuyện kinh tế thị trường nuôi dưỡng độc tài Cọng Sản. Hai thứ nghịch nhau như nước với lửa.
Hợp tác cấp vùng ASEAN, liên vùng APEC và hội nhập kinh tế thế giới (WTO) là xu thế tất yếu. Trong nước quần chúng chán ghét nhà cầm quyền tham nhũng, vô hiệu năng. Liệu bộ chính trị đảng Cọng Sản Việt Nam có thể đi ngược nguyện vọng quần chúng & bất chấp xu thế thời đại, duy trì độc tài đảng trị 1 thời gian dài nữa không?
Bộ chính trị đảng Cọng Sản Việt Nam sẽ thất bại nặng khi định mang sức cần cù lao động của dân ta đi đấu thầu đổi lấy đầu tư ngọai quốc, bởi lẽ thế giới hết chia thành 2 khối đối đầu, nên không cần có cai thầu nữa (cả ý thức hệ lẫn kinh tế). Trên phạm vi toàn cầu, chuyển giao kỹ nghệ hoá của các nước giầu cho các nước nghèo đang tiến vô làm ăn trực tiếp với khu vực tư nhân của hạ tầng cơ sở xã hội các nước nghèo để có thể thực thi các chính sách lấp bớt hố xa cách giầu-nghèo trên thế giới 1 cách hiệu quả hơn, không còn bị động vì phụ thuộc vào giới cầm quyền của các nước kém mở mang.
Phần dưới đây chúng tôi xin nói rõ trong khi lãnh đạo bị động như thế thì hạ tầng cơ sở xã hội Việt Nam ta đang có & sẽ còn có nhiều nữa những thay đổi gốc rễ rất cơ bản:
Thật thế, ngược giòng lịch sử Việt Nam cận đại chúng ta có thể tóm tắt như sau:
Sau thế chiến II thế giới chia thành 2 khối Cọng Sản - Tư Bản. Khi Pháp trở lại Việt Nam, HCM tung lời kêu gọi kháng chiến cuối năm 1946. Từ 1946-1949 Việt minh rất yếu, nhưng khi Mao lên ở Hoa Lục giúp Cọng Sản Việt Nam, mới đủ sức đánh Ðiện Biên Phủ. Ðiện Biên Phủ thất thủ, Pháp ký ngay Hiệp Ðịnh Geneva 1954 chia đôi Việt Nam ở vĩ tuyến 17, nhưng chỉ nhường cho Mỹ vô miền Nam Việt Nam, còn chủ trương trung lập Lào & Campuchia để duy trì quyền lợi của mình.
Giai đoạn 1954-1956-1960
Hiệp định Geneva qui định 2 năm sau tổng tuyển cử thống nhất đất nứơc, nhưng đã không xẩy ra vì chi phối của 2 khối Cọng Sản - Tư Bản quá nặng và phong trào trung lập lại quá yếu. Từ 1956-1960, cả 2 miền Nam-Bắc đều không có đừơng lối rõ ràng nào để thống nhất.
Ðến đầu 1960, Trung Quốc & Liên Xô giúp HCM phát động chiến tranh giải phóng miền Nam Việt Nam.
Giai đọan 1960-1968
20-12-1960 mặt trận dân tộc giải phóng miền nam Việt Nam ra đời, chiến tranh bắt đầu với cường độ ngày càng gia tăng khốc liệt cho đến Tết Mậu Thân.
Từ đầu 1968 -1972 quan hệ giữa Mỹ với thế giới Cọng Sản có nhiều thay đổi mang tính cách chiến lược: ký thông cáo chung Thượng Hải với Trung Quốc (28-2-1972) & tài giảm võ khí chiến lược ABM với Nga (26-5-1972), bắt đầu khởi động tiến trình chuyển hướng từ đối đầu Ðông-Tây sang hợp tác Bắc-Nam, cho phép Mỹ rút ra khỏi Việt Nam với hiệp định Paris 1973, chứ không phải là: không có thế chiến lược toàn cầu mới mà trên chiến trường cán cân lực lượng quân sự nghiêng về phía Cọng Sản, dẫn đến cái gọi là 'đại thắng mùa xuân' năm 1975, rồi chiến thắng đó mới làm thay đổi chiến lược của các siêu cường.
Tiến trình giải quyết chiến tranh Việt Nam: Một khi cuộc chiến không còn cần thiết cho cả 2 khối Tư Bản lẫn Cọng Sản, sự ra đi của các chính quyền Quốc gia lẫn Cộng sản là tất yếu & rồi đây 1 thể chế mới sẽ ra đời do bầu cử công bằng & tự do để Việt Nam tự phát triển, không còn can thiệp quân sự của nước ngoài như trong chiến tranh, thay vào đó là phát triển trong khuôn khổ hội nhập kinh tế vùng (ASEAN) & kinh tế thế giới (WTO).
Ngày 30-4-1975 chấm dứt hoàn toàn dính líu quân sự của khối tư bản cùng vai trò của phe quốc gia, kế tiếp là giai đoạn khối Cọng Sản thôi không hậu thuẫn bạo lực giúp đảng Cọng Sản Việt Nam. Trong đó phải kể đến cộng đánh cộng khi Việt Nam tiến quân sang Campuchia & chiến tranh Trung-Việt 2-1979. Không có giúp đỡ từ bên ngoài, đảng Cọng Sản Việt Nam mất dần khả năng lãnh đạo & thế đứng trên trường quốc tế, và thất bại liên tiếp trong hoà bình.
Thêm nữa, cuối thập kỷ 80 khi Liên Xô & bức tường Bá Linh sụp đổ, chiến tranh lạnh tàn lụi dần. Trật tự kinh tế thế giới mới hình thành, với phân chia lao động quốc tế: các nước giầu làm kỹ thuật cao, chuyển giao kỹ nghệ hóa cho các nước nghèo. Ðiều hòa hoạt động là tổ chức thương mại thế giới WTO, chủ trương tự do hóa kinh tế toàn cầu dựa trên luật cung-cầu & tự do cạnh tranh. Những biến chuyển lịch sử này là bản án khai tử ý thức hệ Cọng Sản & kinh tế chỉ huy đi kèm.
Chiến tranh Việt Nam đã qua đi hơn 1/4 thế kỷ. Thế giới thay đổi hẳn. Toàn dân ta ở thời điểm này mới là người có quyền quyết định hướng phát triển Việt Nam phù hợp với tình hình mới của thế giới. Những tiếng nói ôn hòa hợp lý đang được mọi người lắng nghe, tổng quát trong lòng dân tộc ta xuất hiện càng ngày càng rõ nét 3 khuynh hướng: khuynh hướng hữu ôn hòa tiến bộ, khuynh hướng tả ôn hòa tiến bộ (2 khuynh hướng này do lịch sử để lại) và 1 khuynh hướng mới ra đời do nhu cầu phát triển đất nước trong bối cảnh quốc tế hoàn toàn khác trước. Cả 3 khuynh hướng này sẽ sát cánh đưa Việt Nam mạnh tiến trong tương lai.
Tóm lại, thực chất đại cuộc hôm nay là: làm sáng tỏ ngay hướng đúng nhất để phát triển đất nước trong thế giới mới ngày nay và cùng quần chúng mà tiên phong là thế hệ trẻ Nam Bắc trong ngoài viết trang sử này.
Nhiệm vụ trước mắt của nhân dân ta là:
Làm phá sản lá bài 'phát triển theo định hướng Xã Hội Chủ Nghĩa' của bộ chính trị đảng Cọng Sản Việt Nam bằng những phương pháp đấu tranh hoà bình dân chủ. Kinh tế tự do, Nhân Quyền & Dân Chủ là lợi khí chiến lược phải được xử dụng mạnh mẽ và rộng rãi.
Sau bao nhiêu thập niên lải nhải tuyên truyền tiến lên xã hội chủ nghĩa không qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa từ năm 1954 trên 1/2 nước ở miền Bắc và sau 1975 trên cả nước, kinh tế do nhà nước nắm chỉ phát triển trên giấy tờ, luôn vượt chỉ tiêu, vượt kế hoạch? Bánh vẽ không còn lôi kéo được ai mà còn bị quần chúng chán ghét. Chưa bao giờ đảng Cọng Sản Việt Nam cảm thấy cô đơn như lúc này.
Chịu đựng dài dài nghèo đói chỉ vì chủ nghĩa, để rồi thấy Liên Xô & Ðông Âu rã đám, còn Trung Quốc đang chuyển mình theo tư bản, đảng Cọng Sản Việt Nam vỡ mộng, bơ vơ, không nơi bám víu. Năm 1986 bộ chính trị buộc phải rút quân khỏi Campuchia và mở cửa với thế giới bên ngoài, mang nặng nỗi sợ hãi mất độc quyền lãnh đạo. Kết qủa là các nhà đầu tư thất vọng khi hợp tác với các công ty quốc doanh do nhà nước nắm, Việt Nam không lôi kéo được các nhà đầu tư như các nước khác trong vùng, vốn đã bỏ xa Việt Nam cả thập kỷ.
Tìm cách sống còn, Hà nội cố thương thuyết trên thế yếu thương ước Mỹ-Việt, đã ký ngày 13-7-2000 hiện đang chờ quốc hội 2 nước thông qua. Tháng 11-2000 TT Mỹ Clinton viếng thăm Hà nội, cổ vũ thế hệ trẻ chiếm 60% dân số trong vai trò quyết định tương lai Việt Nam.
Khi mở rộng cửa đón nhận đầu tư & trao đổi thông tin-văn hoá, độc tài đảng trị sẽ lâm nguy vì phải tuân theo các qui luật của tự do cạnh tranh và sức hấp dẫn của trào lưu Dân Chủ đối với giới trẻ. Hiện bộ chính trị đang chia rẽ trầm trọng, cấu xé nhau giữa bảo thủ & cải cách. Khi quyết định buộc xã hội tuân theo nguyên tắc mà chúng coi là thiêng liêng cho những gì đã đạt được, bọn thủ cựu đang ra sức mở chiến dịch 'Cần Ðảng', dựng những xác chết Mác, Lênin, HCM làm thần tượng. Trong khi nhóm cải cách không có suy nghĩ đúng về tầm mức thay đổi trên thế giới, không có cơ may có được hậu thuẫn quốc tế (nội bộ canh chừng nhau), thiếu táo bạo và ý chí chính trị cho 1 thay đổi cần thiết của toàn xã hội ở vào thời điểm nóng bỏng hiện nay. Ðảng không có phương hướng, tư tưởng lung lay, trống đánh xuôi kèn thổi ngược, lý luận vá víu chẳng dính dáng đến thực tế hàng ngày? tập đoàn bộ chính trị chia nhau đi các nơi cố thổi sinh khí để vực đảng dậy nhưng không nổi. Kết qủa là đảng viên lo thủ lợi riêng, du đảng rơi vào tình trạng lạm phát chức vụ (từ chức vụ mới ra tiền do tham nhũng) để mua lòng trung thành của đảng viên cao cấp. Trong nội bộ đảng kèn cựa quyền lợi giữa đảng viên có chức có quyền và các đảng viên khác không có phần bao nhiêu diễn ra công khai không khoan nhượng.
Sự giằng co không quyết giữa bảo thủ tiếc nuối cái cũ & cái mới chưa định hình đang diễn ra trên đầu dân tộc ta, mọi hậu quả dân phải hứng chịu. Mâu thuẫn hiện rất trầm trọng giữa quyền lợi quần chúng & quyền lợi bè phái. Quyền lợi riêng tư đang quyết định vận mạng chung của đất nước, làm uể oải chán nản mọi người, làm thui chột tuổi trẻ đầy sức sống và muốn cống hiến nhiều cho dân tộc.
Khắp nơi bất mãn ngày càng gia tăng mạnh: địa phương tìm cách né không thi hành lệnh trung ương, biểu tình nhiều nơi chống cán bộ đảng viên tham nhũng, chiếm đoạt đất đai trái phép, đòi tự do tôn giáo, và gần đây nhất các sắc dân thiểu số trên cao nguyên Trung phần nổi loạn đòi lại đất của tổ tiên họ bị nhà nước cướp cho di dân ngoài Bắc vô trồng cà phê? Bạo lực là sở trường của Cọng Sản, nhưng nếu đàn áp sẽ rối loạn vì đảng đã đẩy dân đến chỗ liều. Tình hình Việt Nam là thùng thuốc súng có thể nổ bất cứ lúc nào. Bộ chính trị đang ngồi tính mưu gian trên kho thuốc nổ đó.
Sau hết, trước hiện tình đất nước, trong vùng & trên thế giới thay đổi lớn lao như vậy nhân dân ta phải làm gì?
Ðây chính là lúc cần tác động mạnh, cần những tác động có tính quyết định.
Ðánh đổ bộ chính trị đảng Cọng Sản Việt Nam do Phiêu-Khải-Lương cầm đầu và bất cứ tập đoàn nào kế tiếp, buộc chúng phải đi đến chỗ chấp nhận bầu cử công bằng tự do có giám sát quốc tế, để những người có khả năng ra lãnh đạo đổi mới đất nước với đường lối thực tiễn tiến bộ nhất.
Cụ thể về kinh tế:
1- nhân dân ta đòi quốc hội Việt Nam phải thông qua ngay sau khi quốc hội Mỹ đã thông qua và nghiêm chỉnh thi hành thương ước Mỹ-Việt, để khai thông bế tắc về đầu tư và buôn bán, tạo nhiều công ăn việc làm giải quyết thất nghiệp và kiến tạo thế trong-ngoài để phát triển hữu hiệu Việt Nam đi dần vào hội nhập toàn cầu. Mở cửa giao thương sẽ làm hạ tầng cơ sở xã hội biến đổi hẳn theo kinh tế thị trường. Hạ tầng mới sẽ quyết định thượng tầng mới phù hợp.
2- vận động giới đầu tư ngoại quốc làm ăn ở Việt Nam tích cực tham gia như 1 thành phần năng động trong sinh hoạt hàng ngày của xã hội Việt Nam, hợp tác giữa chủ - thợ trên căn bản tôn trọng quyền công nhân, phải có công đoàn tư và tự do báo chí thì sản phẩm mới có chất lượng tốt để cạnh tranh & mới có thể chống lại nhũng lạm của giới cầm quyền áp dụng luật pháp tuỳ tiện.
3- mọi người, mọi giới lên tiếng đòi tư nhân hóa tất cả các xí nghiệp quốc doanh làm ăn thua lỗ, và khu vực tư nhân phải giữ vai trò chủ yếu trong nền kinh tế quốc dân. Chính khu vực tư nhân phát triển sẽ thu nhập công nhân do quốc doanh đóng cửa. Nhân dân ta tẩy chay mọi chính sách duy trì quốc doanh, mấu chốt của bế tắc hiện nay. Trong nước đòi, đầu tư bên ngoài vào hết lòng ủng hộ, bộ chính trị không có con đường nào, khả năng nào, phương cách nào là khuất phục đi theo xu thế kinh tế toàn cầu.
Về chính trị:
Ràng buộc chặt chẽ với thông thương kinh tế thương mại, chúng ta đòi Hà nội phải tôn trọng Nhân Quyền & tiến đến tổ chức bầu cử Dân Chủ theo trình tự:
a/ dẹp bỏ sinh hoạt đảng trong giờ hành chánh, không được dùng tiền dân đóng thuế chi tiêu & trả lương cho cán bộ uỷ các cấp chuyên trách tổ chức phát triển đảng. Vận động toàn dân ta nhất loạt đòi tách đảng ra khỏi chánh quyền, vì bộ máy hành chánh hoạt động do tiền của dân không thể là công cụ cho bất cứ đảng phái nào.
b/ để Quốc Hội hiện nay thảo luật bầu cử tự do, công bằng có giám sát quốc tế. Quốc Hội Việt Nam, cơ quan quyền lực cao nhất dù chỉ là hình thức, là đại diện cho toàn dân dù cũng chỉ là trên nguyên tắc, nên được giao phó nhiệm vụ soạn thảo này để tránh tranh cãi về tính hợp pháp cho giai đoạn chuyển tiếp.
c/ chính quyền, đã tách khỏi đảng, chiếu theo luật trên, tổ chức bầu Quốc Dân Ðại Hội với nhiệm vụ thảo ra Hiến Pháp mới cho Việt Nam.
Mọi đổi thay không giải quyết dứt khoát những vấn đề căn bản trên chỉ là chiến thuật giai đoạn, hoặc nhượng bộ thứ yếu, hoặc trình diễn nhằm lừa bịp lôi kéo dư luận trong nước & quốc tế của bộ chính trị đảng Cọng Sản Việt Nam, mà đại hội IX lần này là 1 cố gắng leo dốc với hy vọng làm dịu bớt bất mãn quần chúng đang dâng cao.
Toàn dân muốn vứt bỏ của nợ lỗi thời cản bước tiến chung ngự trị đã quá lâu trên đất nước chúng ta. Trong nước, ngoài nước khắp nơi đang lên tiếng phủ nhận vai trò lãnh đạo của bọn cầm quyền và đòi Dân Chủ hoá. Tất cả đều đang tận dụng mọi phương cách mọi hình thức trong tầm tay nhằm nêu bật xu thế mới của thời đại là kinh tế tự do, dân chủ, tiến bộ xã hội mà không 1 nước nào, không 1 thế lực phản động nào đi ngược lại được. Mọi đóng góp đều đánh thẳng vô (và không vào đâu khác hết) khả năng tham mưu vốn đã rất yếu kém của bộ chính trị. Nội hàng triệu con mắt cùng nhìn xoáy vào 1 điểm đã là 1 sức mạnh làm kẻ gian phải chùn bước. Hàng triệu miệng la to tỏ ý chí sắt đá đủ làm chúng mất tinh thần. Hàng triệu nắm tay vung lên cho chúng thấy quyết tâm hành động. Chúng ta nên nhớ yếu điểm của Cọng Sản hiện nay là không lôi kéo được đầu tư và không có hệ tư tưởng hấp dẫn tuổi trẻ. Trong khi đó, chìa khoá giải quyết 2 vấn đề này (tiền - kỹ thuật cho đầu tư và tinh thần Tự Do Dân Chủ cho khát vọng của tuổi trẻ) hiện nằm ngoài biên giới Việt Nam, trong tay lực lượng hơn 2 triệu người Việt định cư ở nước ngoài & các nhà tư bản ngoại quốc cũng đang muốn Việt Nam thay đổi qua kinh tế tự do để làm ăn dễ dàng. Vì thế ánh mắt, giọng nói, quả đấm vung lên có sức mạnh đánh bại bọn phản động bộ chính trị mà thế quần chúng nay mất & khả năng kinh bang tế thế không có. Không nhất thiết phải hợp thành 1 lực lượng chính trị mới tác động vào tình hình; các nhóm, các hội đoàn? vẫn giữ nguyên sắc thái với phương cách riêng của mình. Ðây chính là sự phong phú muôn mầu muôn vẻ của cuộc đấu tranh chung, sức mạnh quần chúng không phải chỉ cộng lại mà còn được nhân thêm, gia tăng gấp bội. Và khi tình hình chín mùi, chỉ cần 1 quyết định sai lầm của bộ chính trị, gây yếu tố khởi phát, là phong trào quần chúng sẽ ào ào nhào tới thanh toán bọn hải tặc trên con tầu Việt Nam đúng lúc biển quốc tế Tự Do Dân Chủ hoạt động mạnh nổi sóng, nhân dân ta sẽ nhanh trí nhanh tay giải quyết gọn bọn chính tặc mà thuyền không lật, lại còn nương sóng đưa Việt Nam lên ngay sau khi thoát nạn.
Liệu bộ chính trị chống trả nổi quần chúng có sức mạnh kinh tế - văn hoá, trong ngoài phối hợp nhịp nhàng, hết người này đến người khác, hết hội đoàn này đến hội đoàn khác, liên hồi không ngừng nghỉ, giống như một bản hợp tấu dưới sự chỉ huy của nhạc trưởng Dân Chủ và giàn nhạc vô cùng đông đảo mà ai cũng dốc hết tâm trí & tài nghệ, một lòng vì Tổ Quốc.
Tập hợp vì nền Dân Chủ không phải là tập hợp theo đầu óc đảng phái, hay quyền lợi riêng tư hay tham vọng cá nhân? Mà là: Tập hợp quần chúng nhân dân rộng khắp đòi lại quyền lợi cơ bản thiết thân mà họ đáng lẽ đã phải được hưởng, nhưng bị bọn bộ chính trị đảng Cọng Sản dùng công an trị & tuyên truyền lừa bịp cướp trắng. Ðó là quyền được tham gia điều hành công việc của đất nước và quyết định tương lai của chính mình.
Toàn dân muốn thiết lập 1 cơ chế Dân Chủ luôn tạo cơ hội để thời nào cũng có những người tài đức ra giúp nước. Và chắc chắn chúng ta không muốn & không thể để số mạng dân tộc ta rơi vào tay bất cứ bọn lũng đoạn lãnh đạo cộng đồng nào khác nữa. Chính vì thế mà tập hợp vì nền Dân Chủ trong giai đoạn đánh đổ độc tài phải là tiền đề cho nền Dân Chủ vững mạnh của Việt Nam trong tương lai. Rối loạn hay đi ngay vào phát triển có mấu chốt từ tinh thần tập hợp ngày hôm nay.
Vì là cuộc chiến đấu toàn dân, toàn diện, cài răng lược, không có chiến tuyến và bất bạo động, nhân dân sẵn sàng chấp nhận tất cả để có tương lai tươi sáng hơn. Trong hoàn cảnh lòng dân như thế, bạo lực nào có thể đàn áp nổi? Loài người văn minh có thể khoanh tay đứng nhìn mà không có thái độ? Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền và các chính phủ dân chủ trên thế giới, các đại biểu dân cử, các tổ chức tranh đấu cho Nhân Quyền, công bằng xã hội đang bên cạnh nhân dân ta, theo rõi & hết lòng ủng hộ cuộc đấu tranh giành quyền được sống xứng đáng, bởi lẽ chính nghĩa của dân tộc ta là chính nghĩa của các dân tộc trên thế giới và tiến bộ chính trị ở Việt Nam trong những ngày tới sẽ làm nức lòng người khắp nơi.
Bất cứ ai ở bất cứ đâu ủng hộ Dân Chủ Hoá Việt Nam cùng nhau tập hợp lại để:
- thứ nhất : Phối hợp hành động để tăng sức chiến đấu qua những phương tiện thông tin toàn cầu mới, mà nay không một chính quyền nào có thể kiểm soát nổi.
- thứ nhì: Ai sẵn sàng mang hết tâm trí, nghị lực & khả năng biến lý tưởng chung thành hiện thực có nhiệm vụ, có bổn phận hướng dẫn những anh chị em khác cùng hoạt động.
- thứ ba: Những cá nhân dũng cảm, hoạt động xuất sắc, có uy tín tất nhiên sẽ là những tấm gương sáng được cộng đồng yêu mến, tín nhiệm. Ðây mới chính là những viên đá tảng cấu thành nền chính trị rộng lớn đánh đổ độc tài & xây dựng Dân Chủ bền chắc cho Việt Nam.
Thử thách lớn lao tới đây sẽ cho thấy: bộ chính trị đảng Cọng Sản Việt Nam không có con đường nào khác hơn là từ bỏ độc tài đảng trị, ngả theo quần chúng và xu thế thời đại, nghĩa là chấp nhận bầu cử công bằng tự do. Khi bước vào bầu cử, đường lối nào giải quyết hữu hiệu bài toán chậm tiến Việt Nam sẽ được ủng hộ rộng rãi & những ai hoạt động biến đường lối mới này thành hiện thực giỏi nhất qua quá trình đánh đổ độc tài & kiến tạo Dân Chủ sẽ được đa số cử tri bầu làm lãnh đạo của họ.
Còn nhiều khó khăn,
nhưng dân tộc tái sinh. Vì vậy chông
gai mấy chúng ta cũng cùng nhau ra sức
gánh vác.