Gương Sống Ðức Tin
của Bà Chen Rui tại Trung quốc

Prepared for internet by Msgr Peter Nguyen Van Tai
Radio Veritas Asia, Philippines

Gương Sống Ðức Tin của Bà Chen Rui tại Trung quốc.

 "Một ngôi nhà cho các nạn nhân của Vua Erodê". Ðây là tít lớn chiếm trọn cả trang 19, một trong các trang nhật báo công giáo Ý, "Tương Lai", số ra ngày 24.12.2000, dành cho các biến cố tôn giáo trên thế giới.

 Trong bài, tác giả thuật lại những hoạt động can đảm của Bà Chen Rui, người Trung quốc, sống trong nước, đang thực hiện để giúp đỡ các trẻ em mồ côi, hoặc bị bỏ rơi ngoài đường, xó chợ...

 Như mọi người đều biết: tại Trung quốc, vì chính sách của Nhà nước chủ trương: một con mà thôi và con trai hơn là con gái. Vì thế nhiều gia đình bỏ các con gái vừa sinh ngoài đường, xó chợ, ngoài đồng. Hoặc khi vừa khám phá ra mình đang mang thai đứa con gái hay đứa con tàng tật, người mẹ liền xin phá thai hay tự phá thai bằng những phương pháp thô sơ.

 Theo Tổ chức Y tế thế giới (trụ sở ở Genève) tại Trung quốc thiếu vắng 50 triệu trẻ nữ sơ sinh, hoặc bị phá thai hoặc bị bóp chết, để theo lệnh nhà nước về "kế hoạch hóa gia đình". Cách đây ít ngày, ông Zhang Weiqing, giám đốc Ủy Ban nhà nước về "Kế Hoạch Hóa Gia Ðình" (Family Planning) ca ngợi những thành công đã đạt được với chiến dịch "một con" trong 20 năm qua, vì chiến dịch này đã tránh cho quốc gia hơn 300 triệu vụ sinh đẻ. Ðối với con số trên 300 triệu này, nhật báo "Tương lai" áp dụng lời Phúc Âm mà Thánh Luca thuật lại trong Ðêm Lễ Giáng sinh: "Không có chỗ cho Chúa Giêsu và Thánh gia tại quán trọ". Tác giả bài báo viết: Tại quán trọ vĩ đại của xã hội Trung quốc, tất cả đều hướng vào việc giải quyết cơn khủng hoảng cộng sản và xây dựng một chế độ tư bản mới và hùng mạnh, không có chỗ cho các trẻ nữ sinh ra hay cho các trẻ nam sinh ra tàn tật. Thậm chí cách đây ít năm chính phủ công bố luật cho phép các cha mẹ phá thai đứa con tàn tật và cấm những người tàn tật lập gia đình.

 Trong lúc đó, Bà Chen Rui cương quyết đi ngược chiều. Do sự thúc đẩy của tình người mẹ yêu thương con cái, từ năm 1993 bà đi lại viếng thăm và phục vụ tại nhà mồ côi của thành phố, mà bài báo muốn dấu tên. Bà bị xúc động nhìn thấy các trẻ em nam nữ chất đống tại đây. Bà xúc động nhất là thấy các em nhỏ từ mới sinh đến 3 tuổi suốt ngày đêm nằm trên giường, không người lớn nào chăm sóc. Sau khi hai nhân viên phục vụ tại đây phát chai sữa, rồi các em phải tự mình bú. Bị bỏ rơi, các em phóng uế cả trên giường nằm. Một cảnh tượng thực vô nhân đạo.

 Bà Chen Rui năm nay 33 tuổi, trở lại đạo công giáo năm 1990. Lập gia đình với một người giầu có, giám đốc một xí nghiệp trong miền, đã can đảm xin phép mở một nhà đầu tiên của tư nhân để đón nhận các trẻ em bị bỏ rơi. Tại Trung quốc, việc nhận nuôi bị nghi ngờ và được chấp nhận nhỏ giọt. Nhà cầm quyền sợ rằng: sau việc nhận nuôi con, các gia đình sẽ giấu giếm những đứa con khác sinh ra, không theo luật "một con" của nhà nước. Nhờ vào sự quen biết nhiều nhân vật và sự giầu có, Bà Chen Rui đã được phép nuôi 20 trẻ em từ nhà mồ coi đem về nhà riêng của bà và lo lắng chăm sóc như người mẹ. Bà nói khôi hài như sau: "Rui là tên của tôi, có nghĩa là cương quyết, nhưng cũng có nghĩa là nhậy cảm, có khả năng và mạnh mẽ". Trong lúc này đây, với bà Chen Rui, thì tên gọi của Bà có nghĩa là "nhậy cảm", các trẻ em này sống vui vẻ, chạy đi chạy lại trong nhà, chơi đùa ngoài vuờn, sống trong những phòng sạch sẽ. Phần lớn là các trẻ nữ, nhưng có một số trẻ nam tàn tật. Trong các em tàn tật này, có một em không có chân; em khác sứt, rách môi. Bà Chen Rui nói: "Ðối với tôi các em đều rất xinh đẹp, tất cả như những con của tôi vậy".

 Giáo hội địa phương (nơi Bà Chen Rui ở) trước đây có một nhà tiếp nhận các trẻ em bỏ rơi. Nhưng Cách mệnh văn hóa họ Mao đã tịch thu nhà này. Bà Chen Rui hy vọng rằng chính phủ sẽ trả lại nhà này cho cộng đồng công giáo, để có thể di chuyển 20 em đến đây rộng rãi hơn và có thể tiếp đón thêm các em khác nữa. Luật hiện hành cấm Giáo hội không được có các cơ cấu giáo dục và tiếp đón các trẻ em, vì bị coi như là "những việc tuyên truyền". Nhưng tư nhân thì được phép có cơ cấu này.

 Bà Chen Rui hy vọng rằng một ngày nào đó công việc của bà được công nhận chính thức như công việc của Giáo hội. Trong việc chăm sóc các em nhỏ, Bà tìm cách liên lụy tất cả cộng đồng các người công giáo. Bà đã phác họa chương trình: các em, từng nhóm, đến sống trong các gia đình khác nhau. Và bà cũng đang tím các giáo viên để giáo dục các em. Hiện nay đang giúp đỡ bà có người chị dâu và các bạn hữu.

 Trong dịp lễ Giáng, nhiều người đến viếng thăm nhà của bà như viếng hang đá, nơi bênh vực sự sống con người, và đem quà tặng cho các em. Nhưng sự ngạc nhiên lớn hơn cả là chính chồng của bà sẵn sàng dùng thì giờ và tiền của để giúp các em nhỏ. Lễ Giáng sinh cách đây 5 năm, ông đã quyết định trở lại đạo công giáo, như người vợ của ông.
 
 


Back to Home