Những ngày ấy, kinh
hoàng ngày tận thế,
Tôi chết đi một nửa, nửa
lạnh dần,
Máu trong người như đông
lại thành băng,
Ðầu bốc trắng, não tan ra hơi
khói.
Trời sập xuống, không một đường
trốn lủi,
Tôi ngồi im, tôi chờ đợi
tử thần:
Ðêm trăng mờ, đầy những
bóng chập chờn,
Chó sủa nấc từng cơn trên
lối vắng.
Tôi cô lập đỉnh hoang sơn tuyết
trắng,
Thiếu hơi người, hơi ấm
của tình thương;
Bao quanh tôi một thế giới lạnh
lùng,
Toàn mồ mả im lìm và ma quái.
Giờ đã điểm, hai bàn
tay xiết lại,
Tôi u ơ nghẹt thở, tôi lịm
dần,
Hồn bay tìm sao lạc giữa mây hoang,
Không thấy vết một thiên đàng
đã mất.
Ðường trăm ngả, không ngả
vào ánh sáng,
Toàn âm u và dẫn tới âm
cung,
Toàn gò xương và núi xác
chất chồng,
Toàn những bóng rợn rùng
chực chờ sẵn.
Tôi chạy trốn vào ngôi mồ dĩ
vãng:
Những thây ma bật dậy, quỷ nhập
tràng;
Tôi chạy tìm vào cõi mộng mang
mang:
Những quái vật đen ngòm nhe răng
trắng!
Niềm tin tôi, ngọn đèn mờ
muốn tắt.
Gió phũ phàng, buồm gãy, thuyền
chao,
Ta quơ quơ, cố níu một mảnh phao,
Chỉ nắm được những vì
sao tan rã!
(C) Copyright 1996. Tác giả giữ bản quyền.