1.
Ðèn trời hỡi, chăn
mây trùm kín mít,
Có thấy chăng dương thế hận
sầu lan,
Với sương đêm mờ đục
ánh trăng vàng,
Và tiếng nấc nghẹn chìm trong cổ
họng.
Muốn la lớn nhưng ngực sao trống
rỗng,
Muốn khóc lên nhưng lệ đã
cạn nguồn,
Muốn đốt thiêu cho khói lửa
ùn ùn
Bốc lên mãi tới trời
cao thăm thẳm...
Tôi thất thểu trên đường
đời vắng lặng
Lát bằng rêu, bằng sỏi với
đầu lâu,
Suốt hai bên toàn mồ mả tiêu
điều,
Trời ảm đạm tiếng thông
reo vi vút.
Tôi mệt lả bánh niềm tin gượng
nuốt,
Nhưng lao đao tôi gục xuống mê
man,
Tai như nghe tiếng gió thổi lịm dần,
Mắt như thấy từ mồ hoang đứng
dậy
Những chiếc bóng chập chờn
dần tiến lại,
Rồi xoay quanh, rồi tru lạnh rợn rùng,
Rồi dài ra, xám xịt, lùng bùng,
Khép chặt lại trên mình tôi tê
cứng.
Ðời tôi sống là một trường
ác mộng,
Ðường tôi đi trăm khúc
ngoặt quanh co,
Cả hồn tôi một khối sầu vạn
cổ,
Cả lòng tôi một tình khúc âm
u.
Tình tha thiết, tình sâu hơn biển
thẳm,
Nhưng con đò đưa khách vẫn
sang sông,
Bóng chiều về, bến lặng, thuyền
không,
Khói vẫn tắt trên mái tranh cô
quạnh,
Khói vẫn tắt trên bếp tro tàn
lạnh,
Khói bàn thờ đưa tiễn
kẻ thân yêu,
Khói ngút ngui hun tế mảnh tình sầu,
Tình đã hiến như cuộc đời
đã hiến.
2.
Ðời đã hiến tuổi
mà yêu đã biết,
Ðời ấu thơ man dại của
riêng tôi,
Là của tôi nhưng liệng giữa
dòng đời,
Người giầy đạp và chim
trời khoét đục.
Tôi lớn lên trong cô đơn,
tủi nhục,
Trên vành môi vắng bặt nụ cười
tươi;
Ðời bỏ tôi và tôi cũng
trốn đời,
Tìm u tịch, tìm quên trong mộng tưởng.
Tôi xây đắp vàng son bằng
giấy mỏng,
Làm anh hùng trên lưng ngựa không
chân,
Viếng Bồng Lai trong những truyện phong
thần:
Tôi mê mải thâu đêm, tôi
ngồi thừ suốt sáng,
Ðể thực cảnh khi trở về
bi đát,
Tiên hiện hình thành ác quỷ,
sài lang,
Ðấng anh hùng là tôi mọi bẽ
bàng,
Và cung điện huy hoàng nên xó
bếp.
Thế rồi, gánh nặng lên vai, gánh
sầu vạn kiếp,
Tôi đứng lên đi nốt quãng
đời thừa,
Con đường hầm dài dặc vẫn
mịt mờ,
Mà phía trước không hừng
lên điểm sáng.
3.
Ngày phải đến và tôi tìm
giải thoát.
Trốn gông cùm tôi lạc bước
rừng sâu,
Rừng lan man, rừng hoang dại một
màu,
Ðường vạn nẻo, đường
đi không một nẻo,
Tôi vẫn cố tìm, chém ngang phạt
xéo,
Tôi vẫn thi gan, hang rắn miệng hùm,
Nhưng toi công và sức lực kiệt
cùng,
Tôi sa xuống miền âm dương hai
ngả,
Nghe nóng cháy thịt da, nghe miệng sùi
bọt lửa,
Nghe xương gân co rút lại rần rần:
Tôi oằn mình chịu lưỡi
kiếm phân thây
Trong khi tiếng chân nặng nề tử
thần từ từ xích lại.
Nhưng lưỡi hái còn treo lơ
lửng đấy
Mà pháp trường di chuyển tận
sâu trong:
Linh hồn tôi chợt giá lạnh như
đồng,
Sương mù mịt, mù hơi sương
tang tóc;
Rồi những tiếng u u lên khô
khốc,
Rồi những hình phiêu phưởng
tựa ma chơi,
Rồi những đợt quái phong
hu hút rợn người...
Và tôi thấy đen thui lông lá
Ðang khi mắt lại ngầu ngầu tóe
lửa,
Mắt căm thù, sát khí bốc
liên miên:
Tôi hoảng hồn, tôi vụt chạy như
điên,
Tôi chạy trốn cặp mắt tôi ghê
sợ;
Tôi leo tới non cao, mắt tôi nhìn
đó,
Tôi chui xuống hang sâu, măt vẫn theo
tôi.
Mắt ám theo tôi khắp bốn phương
trời,
Theo theo mãi tới đường
cùng trên biển lửa,
Và tuyệt vọng, tôi gieo mình xuống
đó.
4.
Tôi đã tưởng chết chìm
trong biển khổ,
Nhưng lạ thay! như trăng dỡn trên
mây,
Tôi bơi bơi, tôi ngụp lặn một
hồi,
Và tôi bỗng thấy mình tôi
thoát xác:
Linh hồn tôi như vừng đông
mới rạng,
Và thân tôi sương sớm đọng
trên hoa;
Lần đầu tiên trời lụt
sáng chan hòa,
Và dương thế phập phồng không
khí mới.
Tôi nhìn đời, đời
giơ tay với với,
Ðời mang mang như mảnh đất
đợi chờ:
Lòng tôi thấy dạt dào trăm
ý nguyện,
Và mắt tôi nghe ướt một
lời thơ:
Một đã quyết, một đời
xin dâng hiến,
Tôi ra đi theo tiếng gọi bao la,
Tôi ra đi, hành trang là Hy vọng;
Lần đầu tiên tôi quả thực
vào đời,
Tôi vào đời bằng cả
một nụ cười,
Và bằng trọn con tim tôi bốc cháy.
5.
Nhưng ngọn đuốc không bao giờ
sáng mãi,
Mà đường dài vắng vẻ
khói sương buông;
Ngày mải mê xây đắp lẫn
khai hoang,
Ðêm mệt mỏi canh dài thêm đơn
lạnh.
Rồi chiều ấy vó câu trên
đồi vắng,
Tôi gặp nàng sóng sượt dưới
chân cây,
Tóc nàng buông phủ kín vóc
mai gầy,
Tóc đen muốt, một dòng sông
êm mát.
Tôi xuống ngựa, niềm thương
lên man mác,
Ðôi mi nàng khép lại tuổi đôi
mươi,
Và trái tim, xa vắng hẳn tình đời.
Chỉ còn đập như cung đờn
sắp tắt.
Tôi sang hết cho nàng tình yêu từ
huyết quản,
Sự sống tôi trong nhịp thở
Bao la;
Và ngực nàng đáp lại, nhịp
tình hoa,
Ðôi mắt đẹp mở ra vòm
trời mới,
Vòm trời ấy ngợp hình
tôi sáng chói
Khiến môi nàng chín mọng những
đợi chờ...
Rồi nàng vươn vai: đất dậy
vườn thơ,
Nàng cất tiếng: chim reo trong nắng sớm.
Tôi say đắm trong tình hoa vừa
chớm,
Nghe núi sông nay ấm lại tình người,
Và cao xanh hiện đỏ một vành
môi,
Và không khí men trời hương
ngây ngất.
Nhưng thoáng chốc cả lòng tôi
se thắt:
Ðường tôi đi vô định
bốn phương trời,
Và cuộc đời là của khắp
mọi người
Không thể táng tương lai nàng
theo mây gió.
Tôi đành lặng nhìn theo trên
sóng đổ
Con đò ngang đang thun lại dần dần,
Mái chèo khua, khua động ánh trăng
tan
Khi suối lệ lung linh hình bóng nhỏ.
Nhưng rồi đò lại quay về bến
cũ:
Nàng lả người khi rời khỏi
bên tôi,
Trái tim non, sầu hận lút sâu rồi,
Chỉ còn đập bởi tình tôi
sang huyết.
Nhìn dáng nàng như hơi sương
tụ kết,
Chỉ một cơn gió nhẹ sẽ tiêu
tan,
Tôi dợm nghe đau xót cả tim gan,
Tôi nắm lại bàn tay thon nhỏ ấy.
Bàn tay nhỏ se duyên tình lớn
mãi,
Cho đường dài vắn lại thấy
êm vui,
Cho hai vai nhẹ hẳn sứ mệnh đời,
Cho cả bầu trời nhờ một
nụ cười thêm tươi sáng.
Tôi muốn tháp cho nàng đôi
cánh lớn
Ðể chim trời theo gió lướt
mây xa,
Nhưng tiếng chim reo nắng vẫn bên nhà,
Chim say sữa, sữa tình tôi trong
trắng,
Và chim cứ nhởn nhơ trên
lối vắng,
Bóng trúc xanh đan với sắc
chim vàng,
Chim bay là là, dáng trúc nghiêng
nghiêng,
Làn gió nhẹ vờn theo, rung lá
biếc,
Làn gió thì thầm lời EM YÊU
bất tuyệt.
6.
Trên lưng ngựa vẫn đường
dài mải miết,
Tôi xây cao ngọn tháp của tình
người,
Tiếng chim reo bên, hứng dậy ngập
trời,
Ðường kim kiếm tôi vạch
đường thơ nóng,
Ðường thơ ấy, YÊU THƯƠNG
và HY VỌNG.
Ðường thơ ấy chưa xong vần
thơ chót
Thì phố phường chật hẹp nổi
phong ba
Ðánh bạt chim về hướng
đồi hoang xưa,
Chỉ kịp thấy giữa mịt mù
cát bụi
Bàn tay nhỏ giơ lên đang chới
với
Mà bóng đêm ập xuống phủ
đi luôn.
Tôi nghe như cả vũ trụ quay cuồng,
Ruột đau thắt đứt rời
ra từng khúc,
Tôi muốn gào lên, nhưng lưỡi
tôi tê cứng,
Tôi đứng im nghe chết lịm trong
lòng,
Tưởng đâu như thấy lại
cảnh đồi hoang
Hình bóng nhỏ suối tóc đen
phủ kín.
Rồi từ đấy con đường
đời mù mịt,
Tôi nhìn đâu cũng thấy mả
mồ hoang,
Gió than van, sương khói là màn
tang,
Lòng đã chết theo người
đi, đi mãi.
7.
Cơn giông tố của chiều buồn
hôm ấy
Kéo theo nhiều bão lớn khắp
năm châu,
Xóa tan đi thành lớn với
tháp cao,
Sự nghiệp cả một đời
tôi xây dựng.
Rồi tấm biển mang danh thơm xinh xứng
Tôi trồng cao trên các nẻo đường
đời
Cũng lộn nhào và lật ngược,
than ôi!
Ðể trơ lại những ngày đen
tối nhất.
Bão nối kết, bão dồn nên
bão giật,
Gió xoắn quanh lay chuyển toàn địa
cầu,
Núi lửa phun, khói lửa ngập
trời sầu,
Và đất nứt đen ngòm
thành miệng lớn
Nuốt trửng tôi vào khoảng không
ghê rợn,
Tôi rơi buông, không gió động
ngược chiều,
Tôi rơi rơi... trong trống rỗng hoang
liêu,
Sự lặng lẽ âm u đầy bất
trắc...
Linh hồn tôi bỗng rời buông
thân xác
Bay ngược chiều về với cõi
dương gian
Nơi lửa trên nước dưới
bão ầm ầm,
Sự rung chuyển bao trùm cả vũ
trụ.
Những bóng hình quái đản
thời Hồng hoang
Ðã nằm im từ thuở tạo
vũ hoàn
Nay bừng tỉnh cựa mình nghe răng
rắc,
Khiến tinh tú cũng chao theo đỏ rực
Và nổ tung, lửa xẹt kín không
gian,
Khắp bao la những tiếng nổ uỳnh-oàng
Với sức nóng ép tan thành
hơi bụi,
Và tất cả, một ngôi mồ vĩ
đại,
Xác tinh cầu tơi tả gối lên
nhau,
Những bộ xương tiền sử
rụng theo sau
Phủ kín mít xác chim muông vừa
chết.
Rồi kẻ ác, người lành
không phân biệt,
Nằm sóng vai bên núi lở, tro
tàn,
Và ngôi mồ là toàn cõi không
gian
Ðã đóng lại, im lìm và
lạnh lẽo.
Giữa đổ nát tôi một mình
thất thểu,
Tôi bới tìm xương xác kẻ
thân yêu,
Nhưng bao la trắng hếu, thấy chi đâu!
Sự tang tóc, lạnh lùng không tiếng
gọi.
Ðời là thế, trò bể
dâu tiếp nối!
Một bóng hình xuất hiện, lớn
thêm lên,
Rồi lang thang trên sa mạc vô biên,
Rồi gục xuống, tiêu tan trong cát
bụi,
Cả sự nghiệp cũng bay theo mây khói.
Có còn chăng là một mảnh hồn
sầu
Như tôi đây vất vưởng
giữa hoang liêu,
Thật buồn nản! Tôi buông mình
thiêm thiếp...
Vừa lúc ấy... một tiếng cồng
lanh lảnh,
Những bộ xương trắng ởn...
khẻ run lên,
Một cột mây... từ xa thẳm hiện
hình,
Giữa bóng tối... như xanh lên...
NHÁNH LÁ
Và tất cả đang sang màu khác
lạ!
(C) Copyright 1996. Tác giả giữ bản quyền.