Mơ Ước
(Những Chia Sẻ Mục Vụ và Những Câu Chuyện Gợi Ý
Suy Tư Và Cầu Nguyện hằng ngày)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 079 -
Người quản lý khôn ngoan đích thực
Người quản lý khôn ngoan đích thực.
Bích Liễu
(RVA News 07-11-2025) - Một buổi sáng đầu mùa mưa, khi cơn dịch bệnh vừa lắng xuống, tôi có dịp quay lại con hẻm nhỏ gần nhà thờ - nơi hằng ngày tôi vẫn thường ghé ăn cơm bụi sau giờ lễ. Quán vẫn còn đó: tấm bảng cũ kỹ, bộ bàn ghế gỗ xộc xệch, và thêm một tấm biển nhỏ treo bên góc tường: "Có bán mang về và giao tận nơi."
Tôi bước vào, ngỡ ngàng khi thấy bác chủ quán - bác Tuấn - vẫn đang loay hoay bên nồi canh nghi ngút khói. Bác đã ngoài sáu mươi, dáng người gầy gò, tóc bạc hơn xưa, nhưng nụ cười vẫn hiền lành, thân thiện như ngày nào. Tôi ngồi xuống, bác nhận ra tôi và vui vẻ hỏi thăm.
Sau vài câu chuyện, tôi buột miệng hỏi: - "Thời dịch chắc khó khăn lắm bác ha? Con tưởng quán đóng cửa luôn rồi chứ!"
Bác Tuấn thở nhẹ, ánh mắt thoáng trầm ngâm, rồi chậm rãi kể:
- "Hồi dịch đến, quán vắng hoe. Một ngày, hai ngày, rồi cả tuần chẳng có ai ghé. Tiền bạc cạn dần, bác tính nghỉ luôn. Nhưng một buổi tối, bác ngồi cầu nguyện, tự hỏi: 'Chẳng lẽ mình để mọi thứ đi dễ vậy sao?' Thế rồi bác học cách bán hàng online - mấy đứa con chỉ bác dùng Zalo, Facebook, chụp hình món ăn, nhận đặt cơm, giao hàng..."
Bác bật cười, mắt ánh lên sự sống: - "Ban đầu lúng túng lắm. Giao nhầm, làm rớt hộp cơm, bị khách mắng... Nhưng rồi bác cố gắng tập làm quen, người ta thương, rồi truyền nhau địa chỉ. Nhờ vậy mà quán sống tới giờ. Thiệt tình, không chịu đổi chắc giờ bác ngồi nhà buồn thúi ruột rồi..."
Kính thưa quý vị và các bạn thân mến,
Lời kể chân thành của bác Tuấn khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Trong cái nhìn đơn sơ ấy, bác đã thể hiện một thái độ sống đầy khôn ngoan: biết quan sát, biết thích nghi, và biết hành động kịp thời khi hoàn cảnh thay đổi. Câu chuyện của bác Tuấn không chỉ là một trải nghiệm cá nhân, mà còn gợi lên một câu hỏi rất sâu xa: có lẽ ai trong chúng ta cũng ít nhiều từng phải "quản lý" một điều gì đó trong cuộc sống: Công việc, gia đình, thời gian, sức khỏe... Nhưng làm sao để trở thành một người quản lý khôn ngoan đích thực trong ánh sáng đức tin? Thật tình cờ nhưng đầy ý nghĩa, bài Tin Mừng hôm nay cũng nói về một con người đang đứng trước biến cố lớn: Người quản lý bị sa thải, và ông đã nhanh trí xoay sở để bảo đảm cho mình một con đường sống sau khi bị mất chức. Chúa Giêsu kể dụ ngôn ấy và kết lại bằng một lời thật bất ngờ nhưng đầy tính thức tỉnh: "Con cái đời này khôn khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với người đồng loại."
Câu nói ấy khiến chúng ta phải giật mình. Chúa có đang khen một người quản lý bất lương chăng? Chắc chắn không phải vậy. Chúa không cổ vũ sự gian dối, nhưng Ngài muốn lột tả một sự thật đáng buồn: Con cái ánh sáng là những người có đức tin nhưng đôi khi lại quá an phận, thụ động, không biết hoạch định cho phần rỗi linh hồn mình, trong khi người đời thì lại biết tính xa cho sự nghiệp, sức khỏe và tương lai. Trong khi đó, người đời thường biết tính toán, lên kế hoạch cho việc học hành, sự nghiệp, sức khỏe, và cả những rủi ro có thể xảy ra. Còn chúng ta - những người tin - lại dễ buông xuôi, phó mặc đời sống thiêng liêng cho thói quen, không có kế hoạch hay mục tiêu rõ ràng cho phần rỗi của chính mình. Ðức tin của chúng ta có khi chỉ là thói quen, là bổn phận, là "đi lễ cho xong". Chính vì thế, Chúa Giê-su không muốn chúng ta sống đạo theo kiểu "tới đâu hay tới đó", mà mời gọi chúng ta hãy sống đạo một cách chủ động, trưởng thành, có tầm nhìn xa và biết đổi mới trong ánh sáng đức tin. Chúa Giêsu mời gọi chúng ta hãy khôn khéo nhưng không theo cách của thế gian mưu mẹo, khéo léo để đạt được mục tiêu đời này, nhưng biết dùng những gì Chúa ban như thời gian, khả năng, sức khỏe, hoàn cảnh... để phục vụ Nước Trời.
Mỗi người chúng ta dù ở lứa tuổi nào hay hoàn cảnh nào đều được mời gọi sống đức tin một cách trưởng thành và khôn ngoan. Thật vậy, người trẻ cần biết đặt Chúa làm trung tâm trong những chọn lựa về nghề nghiệp, bạn bè, lý tưởng sống, các mối tương quan. Người đang đi làm, có gia đình thì cần biết quân bình giữa sự nghiệp, gia đình và bổn phận thiêng liêng- để không đánh mất căn tính người Kitô hữu. Còn người lớn tuổi cũng được mời gọi sống tuổi già tích cực: Làm chứng cho đức tin qua kinh nghiệm sống, qua những lời khuyên dạy khôn ngoan, và luôn sống an vui, hiền hậu....
Hãy nhớ rằng không ai lớn lên nếu không dám thay đổi, không ai trưởng thành nếu cứ sống mãi trong vùng an toàn. Cũng vậy, không ai bước vào Nước Trời nếu không biết hoán cải. Một đời sống đạo chân thật luôn cần xét mình, điều chỉnh, làm mới lại trái tim - để đức tin không bị mai một giữa dòng đời, nhưng luôn sinh động, can trường, và có sức lan tỏa. Chúa Giê-su không muốn chúng ta trở thành người quản lý bất lương, nhưng rất mong chúng ta có được sự chủ động, khôn ngoan, biết nhìn xa và biết hành động kịp thời như người quản lý ấy. Ðừng để đời sống thiêng liêng của mình rơi vào sự trì trệ, nguội lạnh. Ðừng sống đạo chỉ bằng thói quen. Hãy sống như một người quản gia trung tín và tỉnh thức - biết rằng cuộc đời này chỉ là thời gian thử thách tạm, để chuẩn bị cho cuộc sống đời đời. Và khi kết thúc "chức quản lý" của mình nơi trần gian, chúng ta có thể nghe được chính Chúa dịu dàng nói: "Khá lắm! Hỡi đầy tớ trung tín và khôn ngoan, hãy vào hưởng niềm vui của chủ ngươi." (Mt 25,21)
Lạy Chúa, giữa một thế giới luôn thay đổi từng ngày, xin cho con luôn tỉnh thức, không buông xuôi, không an phận, nhưng biết tìm kiếm Thánh Ý Chúa trong từng chọn lựa. Xin dạy con biết khôn ngoan - không theo sự khéo léo của người đời, nhưng theo ánh sáng đức tin, để can đảm sống thật, yêu thật, dấn thân thật. Xin giúp con dùng những gì con có hôm nay: Thời gian, tài năng, sức khỏe, lòng nhiệt thành...để gieo hạt cho mùa gặt Nước Trời mai sau. Amen.
Bích Liễu