Chiếc Áo Từ Nhân
(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 47 -
Quyền Lực Và Vinh Quang
Trong quyển tiểu thuyết có tựa đề "Quyền Lực và Vinh Quang", nhà văn Graham Kline đã mô tả một linh mục sống dười thời bách hại tại Mêhicô. Một bên là sự rình rập của cảnh sát, một bên là gánh nặng mục vụ đối với giáo dân, cuối cùng vị linh mục đã ngã gục, ông đã bắt đầu uống rượu và trở thành nghiện ngập. Sau đó, ông bị bắt giữ, kết án tử hình và giam giữ để chờ ngày hành quyết.
Buổi sáng ngày hành quyết, vị linh mục thức dậy trên tay còn cầm một chai rượu trống không, ông cố gắng đọc kinh ăn năn tội nhưng tâm trí rối loạn đến độ không còn nhớ nổi một tiếng nào trong lời kinh. Thình lình ông thấy cái bóng của mình in trên tường của phòng giam, ông ngồi bất động và dán chặt đôi mắt vào đó, ông chợt nhận ra sự điên dại của mình khi nghĩ rằng ông đủ can đảm để ở lại và phục vụ đoàn chiên của mình, lẽ ra ông đã phải lẩn trốn. Thật là một sự điên rồ và tai hại. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên gò má ông. Ông không khóc vì sợ chết, ông chỉ khóc vì nghĩ rằng mình về với Chúa với hai bàn tay trắng.
Tác giả Graham Kline đã viết về tâm trạng của vị linh mục như sau: "Dường như trong lúc đó ông thấy rằng nên thánh là một điều dễ dàng, chỉ cần một chút tự chủ và can đảm. Ông cảm thấy mình như một người đã thể hiện hạnh phúc chỉ vài giây đồng hồ. Ông biết rằng cuối cùng chỉ có một điều đáng kể trong cuộc đời là nên thánh".
* * *
Trong một lá thư để lại, thánh Phêrô Clave, người đã phục vụ những người nô lệ da đen tại châu Mỹ Latinh hồi thế kỷ thứ mười bảy đã thuật lại như sau:
"Hôm qua, lễ Chúa Ba Ngôi, một số đông người nô lệ da đen bị rượt bắt dọc theo những dòng sông từ bên Phi Châu đã được chở bằng thuyền đến. Chúng tôi đã vội vàng chạy ra, mang theo cam, chanh, bánh ngọt và đủ thứ. Chúng tôi đã phải cố gắng len lỏi qua đám đông để tìm đến với những người bệnh hoạn. Nhiều người trong họ nằm la liệt trên đất, thậm chí trên bùn, họ không có được một mảnh áo che thân. Chúng tôi liền cởi áo xống, đi đến một cửa hàng, chở tất cả gỗ đang có rồi xếp thành một chỗ khô ráo và mang tất cả những bệnh nhân đến đó. Chúng tôi đọc được lòng biết ơn trong ánh mắt của họ. Với cách thế ấy chúng tôi đã nói chuyện với họ, nói không bằng lời mà bằng hành động. Bất cứ một hình thức liên lạc nào khác cũng đều vô ích. Rồi sau đó chúng tôi ngồi hay quì xuống bên cạnh họ rồi lau mặt hoặc thân thể họ".
Thánh Phêrô Clave không phải là một vị tử đạo, ngài cũng chẳng dành suốt đời đọc kinh cầu nguyện hay sám hối, ngài cũng chẳng có những thị kiến hay viết những cuốn sách cao siêu, ngài chỉ là một con người bình thường như mọi người bình thường. Chính vì thế mà ngài là một vị thánh. Ngài đã cư xử một cách rất người, ngài chứng tỏ cho mọi người thấy rằng nên thánh quả là một điều dễ dàng. Ngài cũng muốn nói rằng nên thánh là điều duy nhất đáng kể trong cuộc đời.
Mùa Chay, sống lại bốn mươi năm lang thang trong sa mạc của dân Do Thái, chúng ta được nhắc nhở rằng sống đạo là một cuộc hành trình mà điểm đến là nên thánh. Như vị linh mục trong tác phẩm "Quyền Lực và Vinh Quang" đã nhận ra, chỉ cần một chút tự chủ và can đảm cũng đủ để nên thánh.
Lạy Chúa,
Chúng con đã đi được hơn một nửa con đường mùa Chay nhưng vẫn chưa định hướng được cuộc hành trình của chúng con. Bao nhiêu lần chúng con đã vấp ngã, bao nhiêu lần chúng con đã muốn buông xuôi bỏ cuộc, xin Chúa tha thứ và nâng đỡ để chúng con biết chỗi dậy và bước theo Chúa. Giữa cuộc hành trình đầy chông gai và thử thách, xin Chúa ban ơn thêm cam đảm cho chúng con.