Chiếc Áo Từ Nhân
(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 37 -
Tha Nhân Là Hỏa Ngục
Trong bài suy niệm "những phút cầu nguyện" lần trước, chúng ta đã cùng nhau nhìn vào đôi mắt để tu chỉnh sao cho mắt của chúng ta luôn trong sáng, ngời lên vẻ đẹp của Chúa. Hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau suy nghĩ về một cơ phận khác là cái miệng. Xin được bắt đầu với câu chuyện sau đây:
Một ngày kia, chú chó con đi dạo quanh nông trại của ông chủ. Khi ngang qua chuồng ngựa, chú thấy người ta đang cho ngựa ăn. Một con ngựa to lớn gọi chú chó lại và bảo:
- Chắc ngươi là nhóc con mới đến nông trại này. Ngươi phải sớm nhận ra ta là con vật được ông chủ yêu quí hơn tất cả những loài vật trong nông trại này, bởi vì mỗi ngày ta chở cho ông thật nhiều đồ đạc đi khắp nơi, vì rằng một con vật nhỏ thó như ngươi thì chẳng làm được việc gì hữu ích cho ông chủ cả.
Chú chó con nghe tất cả những lời ấy và buồn bã bỏ đi. Con bò sữa ở chuồng bên cạnh nghe những lời của con ngựa nói với chú chó con thì cũng gọi chú chó con lại và bảo:
- Ta là con vật chiếm vị thế cao nhất ở đây vì bà chủ thường uống sữa và bơ làm từ sữa của ta, còn mi là con vật vô tích sự, chắc hẳn là chẳng mang lại ích lợi gì cho gia đình bà chủ cả.
Nghe vậy, con cừu liền cãi lại:
- Bò ơi, vị thế của ngươi nào có là gì so với ta đâu. Ngươi có biết ta thường cung cấp lông để làm quần áo cho các thành viên trong gia đình bà chủ sao? Vì thế, ai ai cũng yêu quí ta, còn những điều mi nói về con chó con này thì hoàn toàn đúng.
Con cừu cũng nói thêm:
- Chó ơi, dáng dấp cỏn con của mi chẳng được tích sự gì cho chủ đâu.
Và chú chó cứ phải nghe những lời chê bai của từng loài thú trong nông trại của ông chủ, đồng thời mỗi loài cũng khẳng định vị trí của mình là quan trọng nhất. Tất cả các loài vật trong nông trại đều cho rằng chú chó chẳng có giá trị gì và cũng chẳng thể nào làm gì sinh ích cho gia đình ông bà chủ.
Chú chó con lắng nghe tất cả những lời ấy và lủi thủi đến một nơi vắng vẻ rồi khóc tức tưởi. Chó mẹ đi ngang qua nghe thấy tiếng khóc của chú chó con liền đứng lại và tìm đến nơi chú chó con đang khóc một mình để hỏi chuyện. Nghe xong câu chuyện, chó mẹ nói với chú chó con:
- Ðúng tất cả những lời nói đó đều đúng. Chúng ta chẳng cung cấp vật gì cho bất cứ ai.
Chó mẹ lại khẳng định:
- Tất cả họ đều đúng. Chúng ta quá nhỏ bé để làm những công việc nặng nhọc và cũng chẳng giúp cung cấp gì cho chủ nhân của chúng ta, nhưng thật là vô nghĩa khi cứ ở đây mà khóc như vậy, chẳng có gì phải khóc khi biết mình không làm được những điều ngoài khả năng của mình. Vậy chúng ta hãy dùng hết khả năng của mình để tạo niềm vui và tiếng cười cho chủ của chúng ta. thế là đủ.
Tối hôm đó, khi ông chủ trở về nông trại trong tâm trạng mệt mỏi vì những công việc vất vả trong ngày, chú chó con chạy lại liến gót chân của ông và nhảy lên cánh tay ông. Ông chủ liền ngồi xuống và đùa giỡn với nó. Cuối cùng, ông chủ để nó ngồi lên ngực và vuốt ve cái đầu xinh xắn của nó. Rồi ông nói:
- Con vật nhỏ thân yêu của ta, cái mệt đã biến mất khỏi ta và ta cảm thấy vui hơn khi ngươi chào ta bằng những cử chỉ thật đáng yêu. Thật, chẳng có con vật nào trong nông trại này có thể thay thế được ngươi. Ngươi đáng quí hơn tất cả các loài vật ta có.
* * *
Có lẽ ai trong chúng ta cũng có kinh nghiệm tương tự như hoàn cảnh của chú chó con đáng thương trong câu chuyện vui trên đây vì người ta cũng đã từng nói: ở sao cho vừa lòng người, ở rộng người cười ở hẹp người chê. Có thể Jean Paul Charles đã trải qua chính đau đớn này trong tương quan của con người và ông đã không giải quyết được nên đã khẳng định: "Tha nhân là hỏa ngục".
Thật ra, chúng ta, những người kitô hữu, trong Chúa Giêsu chúng ta nhận ra những yếu hèn của con người chỉ là một mặt của cuộc sống nhân loại. Cuộc sống con người tự nó bao giờ cũng đẹp vì là hình ảnh của Thiên Chúa. Tác động của sự ác có thể ảnh hưởng tới con người và cuộc sống, nhưng nó không thể làm mất đi ý nghĩa đích thực của cuộc sống. Cuộc sống và những tương quan của con người có bị băng hoại và phá đổ chỉ là do con người đào sâu những giới hạn của mình. Ðể vạch thêm những vết nứt ngăn cách con người, chúng ta hãy chống lại sự dữ và hàn gắn những rạn nứt trong lòng của mỗi người bằng cách nhìn vào khía cạnh tốt, phát huy và xây dựng những điều tốt lành với những lời nói và việc làm thánh thiện.
Trong mùa Chay, Giáo Hội mời gọi chúng ta hãy canh tân tâm hồn và sống thánh thiện, đó là sức mạnh để chúng ta chống lại sự dữ. Vậy, chúng ta hãy kiềm chế miệng lưỡi của chúng ta để đừng biến nó thành công cụ sản sinh sự dữ là những lời nói gây chia rẽ bất hòa và hiềm khích. Ðể kết thúc, chúng ta hãy dùng lời của thánh Giacôbê tông đồ và nhắc nhau về sự nguy hiểm của miệng lưỡi: "Lưỡi là lửa. Một chút lửa cũng làm cháy rụi cả khu rừng".
Lạy Chúa,
Xin giúp chúng con mỗi ngày được hoàn thiện hơn trong ơn nghĩa Chúa.