Cái Giá Của Tự Do

(Những Chia Sẻ Mục Vụ và Những Câu Chuyện Gợi Ý

Suy Tư Và Cầu Nguyện hằng ngày)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 178 -

Thánh vịnh 28 (27):

Lời cầu khẩn và lời tạ ơn

 

Thánh vịnh 28 (27): Lời cầu khẩn và lời tạ ơn.

Minh Thanh

(RVA News 28-01-2023) - Không biết từ bao giờ, những lời cầu khẩn và lời tạ ơn Thiên Chúa Tối Cao đã ngân vang mãi trên môi miệng của nhiều người, cho dẫu không có chung niềm tin tôn giáo. Những mẫu câu cầu khẩn và tạ ơn có thể là: xin Trời thương cho mưa thuận gió hoà, cho mùa màng xanh tốt... hoặc cám ơn Trời đã ban cho gia đình được bình an .v.v... Là những Kitô hữu, chắc hẳn là đã nhiều lần chúng ta cũng cất lời cầu khẩn, tạ ơn mà dâng lên Thiên Chúa. Nhưng có lẽ cũng có không ít lần, ta chỉ biết dâng lời khấn cầu, mà chưa biết cất tiếng ca cảm tạ Thiên Chúa vì muôn ân phúc đã được nhận lãnh. Trong phút giây này, ta hãy gẫm suy những tâm tình nguyện xin tha thiết cùng những lời tri ân cảm tạ hết lòng của tác giả thánh vịnh 28 dâng lên Chúa để cũng ý thức thực thi như vậy.

Ngay từ những lời mở đầu, bên cạnh việc xác định được nơi chốn ẩn thân vững chắc là ở nơi Chúa, tác giả thánh vịnh đã thẳng thắn và chân thành thưa rằng:

Lạy Chúa là núi đá cho con trú ẩn,

con kêu lên Ngài, xin đừng nỡ giả điếc làm ngơ.

Vì nếu Ngài cứ im hơi lặng tiếng,

thì con sẽ giống như kẻ đã xuống mồ.

Khi con hướng về nơi cực thánh

giơ đôi tay cầu cứu van nài,

xin Ngài nghe tiếng con khẩn nguyện.

Ngang qua những lời này, ta chưa thể biết được ý định và ước nguyện của người khấn xin là gì, nhưng trước hết, ta có thể vừa cảm nhận được một niềm tin rằng Chúa đã nghe lời khấn cầu, nhưng ta cũng vừa nhận thấy rằng tác giả còn đan xen một chút lo sợ Chúa làm ngơ và giữ im lặng... Ðây cũng là những thách thức cho lời cầu nguyện của mỗi chúng ta. Ðôi khi trong cuộc đời ta cầu nguyện nhưng ta lại cũng ngờ ngợ lo sợ và thiếu tin tưởng. Và một khi thiếu tin tưởng ta lại tự dệt nên những lo sợ khác và lại kêu xin.

Xin Chúa đừng bắt con phải chết

cùng quân tội lỗi, với bọn ác nhân.

Bởi vì ở nơi chúng:

Miệng thì những nói bình an,

mà lòng thâm độc chỉ toan hại người...

Tiếng lòng của người khổ đau khi gặp phải ác nhân đã vang lên và đã được trình bày cách rõ ràng cho Ðấng thấu suốt mọi sự. Khi làm như vậy, người ấy đã không dựa vào sức riêng nhưng khấn xin Chúa quyền năng thương cứu giúp.

Phần chúng ta, lúc nào đó phải ở giữa biển đời cay đắng, ước gì ta cũng ý thức tìm đến Chúa, nhớ đến Chúa và thầm thĩ với Chúa câu chuyện đời mình. Hãy để Chúa làm chủ và thánh hoá cuộc sống của ta mà không phải là bất kỳ ai hoặc bất cứ tình cảnh nào. Lời cầu xin của chúng ta cần phải hướng chúng ta đến những tâm tình cao thượng, ngay cả khi chúng ta gặp phải người gian ác,...

Hơn nữa, ta cũng hãy luôn ghi nhớ rằng: chẳng cần phải chờ đến lúc chúng ta kể cho Chúa nghe những đau khổ, gian khó hay bất cứ điều gì đã hoặc đang diễn ra thì Chúa mới biết; cũng chẳng phải vì Chúa sẽ trực tiếp đáp ứng theo đúng ý của ta, ta mới dâng lời cầu khẩn cùng Ngài. Nhưng đơn giản, đó là lúc ta tìm thấy điểm tựa vững vàng, thắt chặt thêm mối dây gắn kết, tiến sâu hơn vào trong mối duyên tình với Chúa, lưu giữ được niềm hy vọng nhìn về phía trước và nhất là tinh tế nhận ra sự đỡ nâng của Chúa mà hân hoan reo mừng:

Chúc tụng Chúa vì Người nghe tiếng tôi khẩn nguyện,

Chúa là sức mạnh, là khiên mộc chở che tôi,

lòng tôi đặt tin tưởng nơi Người.

Tôi đã được Người thương trợ giúp,

nên lòng tôi vui mừng hoan hỷ,

cất cao tiếng hát tạ ơn Người.

Nếu ở đoạn đầu tác giả thánh vịnh dâng lời khấn nguyện còn pha chút do dự hoài nghi thì giờ đây tác giả đã thành tâm chúc tụng và tạ ơn vì Chúa đã nghe và ra tay nâng đỡ. Tâm tình này cũng nhắc nhở chúng ta về việc xin ơn, và khi đã nhận ơn hãy biết trở lại mà tạ ơn Chúa. Và một khi tâm tình tạ ơn tràn ngập cõi lòng, chúng ta sẽ quảng đại hơn, nhìn rộng hơn yêu thương hơn và tiếp tục dâng lời cầu nguyện:

Lạy Chúa, xin cứu độ dân Ngài,

trên gia nghiệp này, giáng muôn phúc cả,

dẫn dắt nâng niu đến muôn đời.

Lạy Chúa, đã có biết bao lần trong cuộc sống, con chỉ mải miết dâng lời cầu khẩn, xin ơn mà không mấy lưu tâm đến việc thành tâm cất lên lời tạ ơn Chúa. Giờ đây, con vẫn tiếp tục nguyện xin Chúa thương thánh hoá từng phút giây trong đời con, và giúp con biết vững tin kêu cầu cùng Chúa như thế nào, thì cũng biết chân thành dâng lên Chúa tiếng ca tạ ơn như thế ấy. Ước gì con luôn nhớ đến tâm tình được diễn tả nơi thánh vịnh 28 để con không bao giờ quên lãng làm cho lời xin ơn cùng lời tạ ơn Chúa trở nên như là người bạn thân thiết luôn đi song hành với con. Xin Chúa đồng hành và nhắc nhở con mỗi ngày bằng tình yêu và sự quan phòng của Chúa.

Minh Thanh

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page