Cái Giá Của Tự Do

(Những Chia Sẻ Mục Vụ và Những Câu Chuyện Gợi Ý

Suy Tư Và Cầu Nguyện hằng ngày)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 162 -

Nâng Ðỡ Nhau Trong Ðức Tin

 

Nâng Ðỡ Nhau Trong Ðức Tin

Sr. Anna Phạm Thị Bích Liễu OP.

(RVA News 10-01-2023) - Như cây rừng, nhờ sát cánh bên nhau mà vượt qua giông bão; như đàn én nhỏ nhờ dang cánh tựa vào nhau đã có thể vượt qua những hành trình trốn lạnh mùa đông dài nhiều hải lý, để sống tốt niềm tin, để rao giảng và đem Tin Mừng đến cho những anh chị em xung quanh, người tín hữu chúng ta, ngoài sự trợ lực của ơn Chúa, chúng ta rất cần đến những người khác.

Mời Quý vị và các bạn, cùng lắng nghe trải nghiệm của một khách hành hương:

 

Vào tháng 5 năm 2005, tôi có cơ hội được đi hành hương Roma, đế đô của Giáo Hội. Trên đường trở lại quê nhà, đoàn chúng tôi gồm các nữ tu lại có dịp đến kính viếng linh địa Mẹ Fatima, Bồ Ðào Nha.

Trước khi lên đường, trong một dịp tình cờ, tôi được biết tại quảng trường trung tâm Ðức Mẹ Fatima có một con đường mang tên "con đường sám hối" dành cho những ai muốn đi trên đó để xin ơn hoán cải. Ðể đi trên con đường này, thay vì đi bình thường, khách hành hương thường đi bằng hai đầu gối. Nghe rồi, tôi nao nức: "Ước gì mình được đi trên con đường hồng phúc ấy..." Hiểu lòng tôi, Ðức Mẹ đã đưa tôi tới đây. Và bây giờ con đường ấy đang hiển hiện trước mắt tôi.

Tôi đơn sơ thưa với Ðức Mẹ: "Mẹ ơi, con thực sự muốn đi con đường sám hối này nhưng đi một mình thì... ngại quá!" Cầu nguyện xong, Mẹ cho tôi ngay một bạn đồng hành. Chị bạn hhỏi tôi:

- "này, con đường trước mắt chúng ta là đường gì mà lạ vậy? Vì giữa một quảng trường rộng lớn lát đá đen theo hình trôn ốc lại xuất hiện một con đường lạ tráng xi măng trơn tru, bóng láng?"

Tôi cắt nghĩa cho chị... Chị đề nghị:

- "Hay quá! Hai chị em mình cùng đi nhé! Chúng tôi cùng đi trong thinh lặng và cầu nguyện với chuỗi hạt Mân côi. Ði được khoảng 50 kinh thì cảm giác đau buốt không chỉ nơi hai đầu gối mà theo sống lưng lên tới đầu... Tôi đã muốn bỏ cuộc,nhìn sang chị bạn, tôi thấy chị tay cầm tràng hạt, miệng thì thầm những lời kinh, hai đầu gối vẫn lê đều trên đường... sốt sắng và kiên trì. Tôi tự nhủ: "Chị bạn đi được, tại sao mình lại không? Cố lên chứ!... Mẹ ơi xin đến cứu giúp con." Cứ thế... cứ thế cả hai chúng tôi, cuối cùng cũng đến được cuối đường bên linh đài của Mẹ. Lúc này hai đầu gối tôi rướm máu.... Cầu nguyện tạ ơn Mẹ rồi, tôi quay sang cám ơn chị bạn. Không ngờ chị lại bảo tôi:

- Mình cũng muốn cám ơn chị vì nếu không nhìn thấy sự sốt sắng và kiên trì của chị thì mình cũng đã bỏ cuộc rồi.

Nương tựa nhau trong niềm tin, chúng tôi đã tới đích!

 

Kính thưa quý vị và các bạn,

Thế mới hiểu rằng: Nếu không có một Ignatio với tình bạn chân thành đã cảm hoá chàng thanh niên Phanxicô Xaviê đài các và nhiều tham vọng trở lại sống niềm tin sâu xa, bền vững thì Giáo Hội hôm nay sẽ không có Thánh Phanxicô Xaviê, nhà truyền giáo nhiệt thành của miền Châu Á chúng ta.

Nếu không có trái tim bao dung và cảm thông của Barnaba dành cho Marcô khi đón nhận và nâng đỡ ông trong hành trình truyền giáo lần I với Thánh Phaolô thì hôm nay, chúng ta cũng không có Thánh Sử Marcô với Tin Mừng thứ II mang tên ngài.

Bản thân mỗi chúng ta, ngay từ trong trứng nước, chúng ta đã nhờ ba mẹ mới đến được giếng thánh rửa tội đón nhận đức tin. Theo ngày tháng, nhờ bầu khí đức tin của Giáo xứ, của các Hội đoàn, của các lớp giáo lý... đức tin của chúng ta lớn lên. Nhờ đức tin kiên trung, bền vững của Giáo Hội với bề dầy sống và minh chứng niềm tin của mình trải dài hơn 2,000 năm với bao chứng nhân đã sống chết cho niềm tin vào Thiên Chúa, chúng ta mới có thể đứng vững trước bao cám dỗ thử thách.

Qua những cái chết anh dũng để bảo vệ đức tin của các thánh tử đạo, qua những mẫu gương sống đức tin trong đời thường của nhiều vị thánh và nhiều chứng nhân đức tin khác của những người đang sống bên cạnh ta, ngay trong thời đại của ta... tất cả đã trở nên ngọn lửa hồng soi dọi, thắp sáng và hâm nóng niềm tin chúng ta; là dòng suối mát gạn đục khơi trong đức tin của chúng ta vào Chúa. Ðấy là chưa kể đến cả một kho tàng phụng tự, Giáo hội nuôi dưỡng đức tin chúng ta mỗi ngày qua các Thánh lễ, các Giờ kinh Phụng vụ cũng như các nghi thức thờ phượng khác.

Tóm lại, Ðức tin chúng ta có được, lớn lên và vững mạnh. Trước hết là do ân sủng Chúa ban. Thứ đến là nhờ sự đỡ nâng, trợ giúp của nhiều người. Ðến lượt mình, chúng ta cũng có bổn phận sống đức tin cách triệt để, hân hoan và trung tín được thể hiện bằng việc làm cụ thể trong đời sống, bằng những dấn thân phục vụ Chúa và anh chị em cách quảng đại để những kẻ quanh ta nhờ đó mà đón nhận đức tin và sống đức tin của họ cách sung mãn.

Lạy Chúa, chúng con cảm tạ Chúa đã ban Ðức tin cho chúng con. Xin ban thêm đức tin cho chúng con để chúng con biết đan kết với nhau, giúp nhau ngày càng sống đức tin cách cụ thể, kiên trung và sống động. Amen.

Sr. Anna Phạm Thị Bích Liễu OP.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page