Cái Giá Của Tự Do

(Những Chia Sẻ Mục Vụ và Những Câu Chuyện Gợi Ý

Suy Tư Và Cầu Nguyện hằng ngày)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 150 -

Thánh vịnh 22 (23)

Hãy Cho Chúa Cơ Hội

 

Thánh vịnh 22 (23) - Hãy Cho Chúa Cơ Hội.

Nt. Maria Thérèse Bùi Thị Minh Thùy, O.P.

(RVA News 27-12-2022) - Khi ánh dương dần khuất là lúc vạn vật trở về với chốn yên bình của mình. Cây cối, hoa lá chẳng còn kiêu kì khoe mình trước vẻ rực rỡ của ánh nắng mặt trời, nhưng e dè khép nép trước sự dịu dàng của vầng trăng và nét tinh nghịch lấp lánh của những vì sao. Từng đàn vật không còn được thỏa sức tung tăng trên những vùng đất màu mỡ nhưng tìm cho mình một chỗ nghỉ ngơi. Phần con người, đây không chỉ là lúc để trở về với mái ấm gia đình, nhưng là lúc trở về với chính mình, trở về với cõi thâm sâu của tâm hồn để nhìn lại một ngày sống trôi qua. Và khi ấy có lẽ, ai trong chúng ta cũng mong muốn được cất lên lời ca tụng như thánh vịnh 22 (23) rằng:

"Chúa là mục tử chăn dắt tôi,

tôi chẳng thiếu thốn gì."

Ắt hẳn tác giả thánh vịnh 22 (23) không chỉ là một người có kinh nghiệm du mục nhưng là một người có kinh nghiệm "được yêu," tình yêu đến từ Thiên Chúa nhân hậu - Ðấng mà tác giả gọi là mục tử của mình. Với những hình ảnh miêu tả thật vui tươi: đồng cỏ xanh tươi, dòng nước trong lành,... tất cả tạo nên một bức tranh vừa hiền hòa, vừa sống động. Sự hiền hòa đến từ người mục tử luôn yêu thương chăm sóc đàn chiên; nét sống động từ những con chiên tinh nghịch nhưng vẫn nghe theo tiếng của người mục tử, không bướng bỉnh tìm cho mình một lối đi riêng:

"Trong đồng cỏ xanh tươi,

Người cho tôi nằm nghỉ.

Người đưa tôi tới dòng nước trong lành

và bổ sức cho tôi.

Người dẫn tôi trên đường ngay nẻo chính..."

Nhìn hình ảnh đàn chiên, ngẫm lại hình ảnh của chính mình. Có bao giờ bạn và tôi thấy mình thật sự hạnh phúc khi được sống trong sự yêu thương quan phòng của Thiên Chúa. Một lần nào đó chúng ta nói lên lời tạ ơn Chúa từ tận đáy lòng, vì cuộc sống của chúng ta đã quá đầy đủ nhờ ơn Người nâng đỡ chúng ta? Một phút dừng lại để thấy rằng chúng ta được Thiên Chúa yêu thương quá nhiều.

Ðọc tiếp thánh vịnh, chúng ta chợt nhận ra đâu phải đàn chiên kia chỉ sống mãi bình yên như chuyện cổ tích. Vẫn có đó những lũng âm u, vẫn đối diện với quân thù nguy hiểm, nhưng thái độ của đàn chiên trước nghịch cảnh thật đáng khen ngợi bởi:

"Dầu qua lũng âm u con sợ gì nguy khốn,

vì có Chúa ở cùng.

Côn trượng Ngài bảo vệ,

con vững dạ an tâm.

Chúa dọn sẵn cho con bữa tiệc

ngay trước mặt quân thù.

Ðầu con, Chúa xức đượm dầu thơm,

ly rượu con đầy tràn chan chứa."

Thiên Chúa sẽ rất vui khi chúng ta - những con chiên đáng yêu của Ngài biết buông mình cho bàn tay quan phòng của Chúa.

Ai mà chẳng mong muốn được sống thanh thản, phó thác, nhưng làm sao an nhiên trước những biến động của cuộc sống, trước bao sóng gió vây bủa như muốn nhấn chìm chúng ta giữa biển đời đầy nghiệt ngã. Ðể học cho biết, cho hiểu, cho thấu đáo hai từ "phó thác" thật sự quá khó đối với thân phận yếu đuối mỏng dòn của con người.

Có thể hiểu một cách đơn sơ rằng, phó thác là sống giây phút hiện tại với tất cả sự say mê, với mọi nỗ lực cộng tác nhưng không đòi hỏi mọi thứ phải tốt đẹp theo ý mình. Vẫn biết, "ngày mai cứ để ngày mai lo..." (Mt 6,34), nhưng chúng ta vẫn hành động cho giây phút hiện tại. Hãy luôn tự hỏi chính mình: nếu chúng ta biết rằng Thiên Chúa vẫn yêu thương, Ngài đã cho Con Một của Ngài giáng trần để cứu độ chúng ta, thì điều gì ngăn cản chúng ta khiến chúng ta không dám dâng hiến hoàn toàn bản thân mình trong sự phó thác? Nếu biết được nguyên nhân, lúc đó "hãy cho Chúa một cơ hội" để Ngài đi vào cuộc sống của chúng ta.

"Lòng nhân hậu và tình thương Chúa

ấp ủ tôi suốt cả cuộc đời,

và tôi được ở đền Người

những ngày tháng, những năm dài triền miên."

Lạy Chúa, con tin rằng Chúa vẫn yêu thương chăm sóc chúng con mỗi ngày. Nhưng từ đức tin đi đến hành động thì thật xa vời. Xin Chúa chiếm lấy toàn thân con bằng cách nào tùy ý Chúa, bởi con vẫn muốn cuộc sống của con là của Chúa, nhưng sự "yếu đuối" trong con người con lại "mạnh mẽ" kéo ghì con không cho con nắm lấy bàn tay Chúa giữa những lúc sóng gió cuộc đời nổi lên.

Lạy Chúa, xin thầm thĩ trong tâm hồn con mỗi ngày rằng: con sẽ không hề cô đơn vì Chúa đã giáng trần để ở với con; con sẽ không phiền muộn vì "Lòng Thương Xót Chúa mãi không vơi. Sáng nào Chúa cũng ban ân huệ mới. Lòng thành tín của Người cao cả biết bao" (Ac 3, 22-23). Amen.

Nt. Maria Thérèse Bùi Thị Minh Thùy, O.P.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page