Cái Giá Của Tự Do

(Những Chia Sẻ Mục Vụ và Những Câu Chuyện Gợi Ý

Suy Tư Và Cầu Nguyện hằng ngày)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 050 -

Tha Thứ Và Quên Ði

 

Tha Thứ Và Quên Ði

Duy An

(RVA News 02-09-2022) - Chuyện kể rằng ở một ngôi làng nọ, người dân trong làng có thói quen hay tụ tập kể lể, than phiền với nhau mãi về một vấn đề nào đó tiêu cực của bản thân hoặc người khác. Thói quen này khiến cho gương mặt của người dân mất đi vẻ tươi vui và không khí của ngôi làng luôn buồn bã và ảm đạm. Nhận thấy tình hình đó, một ngày nọ, vị trưởng làng đã cho triệu tập tất cả những người dân trong làng lại. Ông bắt đầu cuộc gặp gỡ bằng việc kể cho họ nghe một câu chuyện hài hước, rất buồn cười. Quả nhiên, tất cả mọi người đều ôm bụng cười ngặt nghẽo. Sau khi họ cười thỏa thích, vị trưởng làng kể lại câu chuyện vừa kể một lần nữa. Lần này, mọi người không còn cười ngặt nghẽo như vừa rồi, mà chỉ có vài người mỉm cười. Ông lại kể câu chuyện vừa rồi lần thứ ba. Và lần này thì không có ai cười nữa, mà nhiều người tỏ vẻ chán nản, ngáp ngắn ngáp dài.

Lúc này, vị trưởng làng mới điềm tĩnh nói:

- Ông bà cô bác không thể cười khi nghe một câu chuyện cười ba lần. Vậy thì tại sao mọi người lại cứ than thở, gặm nhấm mãi một nỗi buồn hay sự khó chịu của mình nhiều lần như vậy? Ðừng lãng phí thời gian và công sức vào những điều vô bổ. Hãy để cho những chuyện buồn đi qua và niềm vui ở lại trong cuộc sống chúng ta. Có như vậy, chúng ta mới có thể cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống của mình.

Quý vị và các bạn thân mến,

Cuộc sống của mỗi người là chuỗi dài nối tiếp của những niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc và đau khổ. Kỳ lạ là dù niềm vui và hạnh phúc đem lại những cảm xúc tích cực, người ta lại ít nhớ tới còn nỗi buồn và đau khổ đem lại cảm xúc tiêu cực thì người ta lại cứ nhớ tới nhiều hơn. Những nỗi buồn có thể đến từ niềm ân hận bởi sự sai sót nào đó của bản thân, gây nên những chuyện đáng tiếc. Những niềm đau có thể được hình thành bởi sự vô tâm hay cố ý của ai đó gây ra cho mình những tổn thương. Khó lòng mà quên! Chẳng dễ gì mà không đôi ba lần ngồi nhắc lại. Có lẽ cũng cần phải nhớ để đừng bao giờ sai sót lại như vậy nữa. Chắc cũng cần nhắc lại như một bài học giúp nhau sống tốt hơn. Tuy nhiên, một hai lần nhắc lại thì người nghe có thể vui lòng mà lắng nghe, nhưng nếu cứ gặm nhấm nỗi đau và nhắc đi nhắc lại mãi một chuyện đáng buồn như những người dân trong câu chuyện nói trên, thì hành động đó thật sự trở thành một hình phạt, một nỗi ám ảnh khó quên cho người nói lẫn kẻ nghe.

Ðiều này rất thường gặp thấy trong cuộc sống của chính chúng ta và những người xung quanh. Trong gia đình, khi người chồng, người vợ hoặc con cái gây ra những lỗi lầm nào đó thì thế là ngày ngày, lỗi lầm đó cứ bị đem ra đá xiên đá xéo, nhắc tới nhắc lui khiến cho bầu khí gia đình trở nên ngột ngạt, dễ dẫn đến xung đột, lời qua tiếng lại. Ngay chính trong bản thân, chúng ta cũng dễ rơi vào trạng thái thường xuyên khơi lại đống tro tàn đau thương trong quá khứ của mình, nơi có những tổn thương mà ai đó đã gây ra cho mình để rồi lại đau buồn và cảm thấy những vết thương đã lành sẹo lại nhức nhối.

Ai cũng mong muốn được sống bình yên. Việc gặm nhấm những nỗi buồn của mình hay cứ than vãn mãi về những niềm đau nỗi khổ đã qua sẽ khuấy động sự bình yên của chính mình và người khác. Như vậy, để giữ được sự bình yên trong tâm hồn và kiến tạo niềm vui cho những người xung quanh, thay vì cứ cằn nhằn, trách móc bản thân và người khác, chúng ta hãy nhớ đến những niềm vui, kể cho nhau nghe những câu chuyện vui và nói về những điều tốt lành, tích cực của nhau. Tất cả chúng ta đều là tội nhân trước mặt Thiên Chúa. Chắc chắn khi đã thành tâm đến với Chúa nơi Bí tích Hòa giải và được lãnh nhận ơn tha thứ của Người, chúng ta cũng không bao giờ muốn Chúa nhắc đi nhắc lại những tội lỗi ấy của chúng ta. Lời nguyện của Ca nhập lễ ngày thứ Hai tuần XXVIII Thường niên và ca từ trong thánh vịnh 130 là lời khẩn cầu của chúng ta dâng lên Chúa: "Ôi lạy Chúa, nếu như Ngài chấp tội, nào có ai đứng vững được chăng? Nhưng Chúa vẫn rộng lòng tha thứ để chúng con biết kính sợ Ngài" (Tv 130, 3-4). Chúng ta cầu xin Chúa ban ơn giúp chúng ta cũng biết tha thứ, như Chúa: tha thứ cho mình và tha thứ cho người khác. Sự tha thứ đó không phải là tha nhưng không quên, mà phải là tha và quên đi mãi mãi.

Lạy Chúa xin ban cho chúng con một sự bình tâm trước mọi biến cố vui, buồn, thành công hay thất bại xảy đến trong cuộc sống của mình và tha nhân để có được sự sáng suốt và sức mạnh tránh được cám dỗ nhắc đi nhắc lại những lỗi lầm và chuyện không vui của mình và tha nhân. Nhờ đó, cuộc sống của chúng con sẽ luôn ngập tràn tiếng cười và niềm vui. Amen.

Duy An

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page