Cái Giá Của Tự Do
(Những Chia Sẻ Mục Vụ và Những Câu Chuyện Gợi Ý
Suy Tư Và Cầu Nguyện hằng ngày)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 040 -
Thánh Vịnh 4
Tâm Tình Tạ Ơn
Thánh Vịnh 4 - Tâm Tình Tạ Ơn
Nt. Maria Thérèse Bùi Thị Minh Thùy, O.P.
(RVA News 22-08-2022) - Trong sự yêu mến và bày tỏ lòng biết ơn, nhân loại có nhiều cách thế thể hiện rất khác nhau tùy thuộc vào mức độ, tâm trạng và cung bậc của mỗi người. Thánh vịnh thứ tư được viết trong tâm tình tạ ơn, một tâm tình tạ ơn sâu lắng; tuy nhiên cách diễn tả nỗi niềm tri ân ấy, tác giả đã dẫn chúng ta đến một sự cảm nhận khác biệt khiến cho cách thế tạ ơn cũng khác biệt.
Phút giây này, chúng ta cũng mặc lấy tâm tình khác biệt ấy để tạ ơn Thiên Chúa, cùng nhau dâng lời cầu nguyện; để hướng tâm hồn lên Chúa và ý thức về những ân phúc đã được lãnh nhận ngang qua từng lời Thánh vịnh.
"Lạy Thiên Chúa là đèn trời soi xét,
khi con kêu, nguyện Chúa đáp lời.
Lúc ngặt nghèo, Chúa đã mở lối thoát cho con,
xin thương xót nghe lời con cầu khẩn...
Hãy biết rằng: Chúa biệt đãi người hiếu trung với Chúa;
khi tôi kêu, Chúa đã nghe lời.
Hãy run sợ, và đừng phạm tội nữa,
trên giường nằm, suy nghĩ và lặng thinh..."
Thật khác lạ, dầu được kể vào trong những thánh vịnh tạ ơn, nhưng ngay từ lời mở đầu đến xuyên suốt cả thánh vịnh, chúng ta không tìm thấy từ nào về tri ân, tạ ơn... Dẫu thế, điểm lạ của Thánh vịnh lại dẫn lối đưa ta đến chiếc cầu nối tâm giao của lòng biết ơn, sự nối kết giữa người nhận ơn và Ðấng ban ơn. Bởi lẽ, tâm tình tạ ơn không chỉ dừng lại ở từ ngữ diễn đạt trên môi miệng hay bằng lời lẽ khéo khôn, mà tâm tình ấy cần xuất phát từ sự ý thức ở nơi thâm sâu cõi lòng đã nhận ra và đã ghi nhớ về những ân phúc được lãnh nhận. Nó là cầu nối tâm giao của cõi lòng sâu nặng lời tạ ơn được liên kết mật thiết với Chúa.
"Phàm nhân hỡi cho đến bao giờ
lòng vẫn còn chai đá,
ưa thích chuyện hư không,
chạy theo điều giả dối."
"Hãy run sợ và đừng phạm tội nữa
Trên giường nằm suy nghĩ và lặng thinh."
Thật vậy, lặng thinh và suy gẫm là điều cần thiết để giúp ta nhìn lại và nhận ra biết bao ơn lành ta đã được Thiên Chúa quan phòng và giàu lòng xót thương tặng ban theo dòng thời gian. Lặng thinh và suy gẫm còn là điều rất cần để dẫn lối ta đến bên chiếc cầu nối tâm giao giữa ta và Ðấng ban muôn ân phúc cho ta, dẫn ta đến với chính cõi lòng mình để tự vấn: Ai đã ban cho ta một ngày sống an lành, có lương thực dùng đủ, có công việc để cố gắng? Ai đã gửi đến cho ta một gia đình với những người thân yêu, gửi cho ta những người hàng xóm quen thuộc, những người đồng nghiệp cùng ta cộng tác, những người bạn san sẻ buồn vui câu chuyện cuộc sống? Ai đã âm thầm ban cho ta nội lực sức mạnh để cố gắng lúc gặp những khó khăn, trắc trở, ban cho ta những nụ cười sau những thành công sau ngày vất vả? Ai đã ban cho ta nhiều và rất nhiều điều đơn thường đến mức ta như vô tình lãng quên mà xem như điều hiển nhiên trong cuộc sống... Ðể khi đêm về, sum họp bên những người thân yêu, ngả dài trên chiếc giường quen thuộc, tâm hồn ta nhẹ nhàng thân thưa:
"Thư thái bình an vừa nằm con đã ngủ.
Lạy Chúa, vì chỉ có mình Ngài,
ban cho con cuộc sống yên hàn."
Lời Thánh vịnh thứ tư đã không đặt ra những ca từ quen thuộc về tâm tình tạ ơn, nhưng đã mở ra một con đường ít khi ta nhớ đến. Con đường ấy dẫn ta về nguồn mạch của tình yêu và ân phúc.
Lạy Chúa, đôi khi chúng con ca lên những lời ca tạ ơn nhưng chỉ là ngôn từ lặp đi lặp lại quen thuộc, đôi khi chúng con chỉ "ưa thích chuyện hư không" theo ý muốn của chính mình, rồi trở về trong thất vọng mà thờ ơ lạnh nhạt trước muôn vàn ân huệ khác Chúa thương ban. Giờ đây, từ trong thâm sâu cõi lòng, chúng con xin dâng lời tạ ơn Chúa. Tạ ơn Chúa đã mở cho chúng con thấy con đường của lòng biết ơn Ngài. Tạ ơn Chúa đã cho chúng con được nhận ra rằng bàn tay quan phòng yêu thương của Chúa hằng chở che chúng con qua từng ngày sống, ơn lành của Ngài vẫn âm thầm tuôn đổ trên cuộc sống đơn thường của chúng con. Xin cho chúng con đừng quên dành cho chính mình những giây phút "suy nghĩ và lặng thinh" sau một ngày sống vội vã, sau một đêm an lành, sau một sự thành công, sau một cuộc vui, sau một biến cố,... hay sau bất kì điều gì xảy ra. Vì chính ở nơi những giây phút "suy nghĩ và lặng thinh" ấy là nơi con gặp gỡ Chúa tại chiếc cầu tâm giao, nơi con nhận ra bàn tay chở che yêu thương của Ngài, nơi con có thể thân thưa lời tạ ơn trong tận cõi lòng mình. Amen.
Nt. Maria Thérèse Bùi Thị Minh Thùy, O.P.