Cái Giá Của Tự Do

(Những Chia Sẻ Mục Vụ và Những Câu Chuyện Gợi Ý

Suy Tư Và Cầu Nguyện hằng ngày)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 036 -

Xây Dựng Tình Liên Ðới

 

Xây Dựng Tình Liên Ðới

Nt. Rosa Lê Ngọc Thùy Trang, MTGCQ.

(RVA News 17-08-2022) - Một ngày nọ, một nhân viên bưu điện đem cánh thư đến một ngôi nhà nhỏ nghèo nàn ở một vùng ngoại ô thành phố. Ông gõ cửa rồi đến bên cửa sổ gần đó nói thật to để chủ nhà bên trong có thể nghe thấy:

- Có ai ở nhà không, ra lấy thư.

Bên trong nhà, giọng nói trong trẻo của một cô bé vang lên đáp lời ông:

- Thưa, có cháu ở nhà ạ. Xin bác vui lòng đợi một chút.

Người đưa thư đứng ngoài cửa đợi đến năm phút rồi mà cửa vẫn không mở. Ông sốt ruột hối thúc:

- Có ai ra nhận thư không? Tôi còn phải đi nhiều nơi khác.

Giọng nói lúc nãy lại vang lên:

- Bác ơi, nếu vội bác cứ để ở cửa cho cháu ạ.

Người đưa thư trả lời với vẻ hơi khó chịu:

- Thư bảo đảm, tôi cần chữ ký.

- Vậy xin bác làm ơn chờ cháu thêm chút nữa nhé!

Rồi tận năm phút sau nữa, cánh cửa mới được mở ra. Người đưa thư phát cáu, định quát to vài câu trách móc, nhưng ông bàng hoàng không nói được lời nào khi trước mặt ông là một cô bé tật nguyền không có chân, đang tựa mình trên đôi nạng gỗ. Cô bé rối rít nói với ông:

- Cháu xin lỗi vì đã để bác đợi lâu khi phải di chuyển bằng đôi nạng gỗ này.

Người đưa thư cảm động ở lại thêm vài phút để hỏi thăm cô bé và biết được mẹ của cô đã mất trong tai nạn giao thông, còn cô bé thì may mắn sống sót nhưng bị mất đôi chân. Cha cô bé phải đi làm xa ở tít trên thành phố và hàng tuần ông đều gửi thư về cho con. Cô bé ở cùng với bà ngoại, hàng ngày, bà đi lên chợ bán hàng từ sớm, đến tối mới trở về, nên ban ngày cô chỉ ở nhà có một mình, tự xoay xở mọi việc.

Sau vài lần đưa thư, tình cảm hai bên dần gắn bó. Người đưa thư thường đi đôi giày cũ kỹ, sờn rách. Một ngày nọ trời mưa, dấu chân ông để lại nơi cửa, cô bé thiểu năng đã lấy tờ giấy in lại dấu chân đó.

Mùa đông đến, hôm đó cô bé lại có thư. Sau khi nhận thư, cô bé trao cho người đưa thư một chiếc hộp to bên trong là một đôi giày và nói:

- Cháu có quà cho bác ạ. Cháu đã bỏ tiền vào ống heo nhiều năm qua để mua một đôi giày đẹp, nhưng cháu không có cơ hội được mang giày nữa, nên xin bác hãy nhận đôi giày này. Nó sẽ giúp đôi chân bác đem những cánh thư vui đến cho nhiều người khác.

Người đưa thư xúc động ôm lấy món quà cùng cô bé đáng yêu vào lòng và bật khóc. Giữa cái lạnh mùa đông, ông cảm nhận được sự ấm áp từ tấm lòng của một cô bé nghèo.

Quý vị và các bạn thân mến,

Có ai đó đã nói rằng: "nghèo mà biết cho đi là giàu hơn tất cả, còn giàu mà không muốn bỏ ra là thiếu thốn đến tận cùng". Cô bé trong câu chuyện bên trên có hoàn cảnh gia đình không mấy khá giả, và lại còn thiếu mất đôi chân. Thế nhưng, cô đã hành xử theo cốt cách của một người giàu có đó là giàu lòng nhân ái, cảm thông với người đưa thư nghèo và giàu lòng quảng đại để có thể đập ống heo của mình mua đôi giày tặng cho bác đưa thư. Cử chỉ đẹp của cô bé nghèo ấy đã làm cho người đưa thư hết sức cảm động và chắc rằng đôi giày gói ghém cả tấm lòng và ước mơ của cô gái nghèo thiếu mất đôi chân sẽ theo ông đi mọi nẻo đường đem những cánh thư vui cho những người khác.

Trong đời mình, chúng ta cũng gặp gỡ rất nhiều người. Ðối tượng mà chúng ta gặp gỡ rất đa dạng và khác biệt nhau. Có người dễ thương, người khó thương, có người khôn ngoan, nhanh nhẹn; có người lâu hiểu, chậm chạp. Có người dư giả điều kiện kinh tế và cũng có người phải đối diện với những bấp bênh, thiếu thốn trong cuộc sống. Cho dù họ là ai, có tương quan với chúng ta như thế nào, thì không phải chỉ những người giàu sang, có nhiều tiền của mới được lưu lại trong trí nhớ chúng ta lâu dài mà những người trao gửi cho chúng ta những tình cảm chân thành và ấm áp mới là người ở mãi trong ký ức của chúng ta. Trong sứ điệp cho Ngày Thế giới Người nghèo lần thứ VI, được cử hành vào ngày 13 tháng Mười Một năm 2022, Ðức Thánh cha Phanxicô đã khẳng định: "tình liên đới nằm ở chỗ: chia sẻ cái chút ít mình có với những người không có gì, để không ai phải đau khổ". Xung quanh chúng ta luôn có rất nhiều người nghèo. Họ là những người nghèo về tiền bạc, không có tiền thuốc thang chạy chữa bệnh tật và phải lo bươn chải kiếm sống từng ngày. Họ cũng là những người nghèo lòng quan tâm, và thiếu khả năng mở tay ra chia sẻ những gì mình có với người khác. Chúng ta cầu xin Chúa cho chúng ta biết nỗ lực xây dựng tình liên đới với những người nghèo bằng cách tận tình quan tâm đến những tâm tư cũng như hoàn cảnh sống của họ, và rộng tay chia sẻ với họ những nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống hằng ngày.

Lạy Chúa, cuộc sống sẽ đẹp biết bao nếu tất cả mọi người biết dành cho nhau sự quan tâm, giúp đỡ chân thành. Xin Chúa ban ơn giúp chúng con biết lưu tâm đến những người nghèo khó xung quanh mình và nhiệt tình chung tay mở rộng biên giới của tình liên đới. Amen.

Nt. Rosa Lê Ngọc Thùy Trang, MTGCQ.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page