Truyện Vui Suy Niệm

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 123 -

Lời Thắc Mắc

(Bài giảng của vị giáo trưởng)

 

Trong một thị trấn nhỏ bên Liên xô ngày trước, một số người Do Thái đang chờ đợi vị giáo trưởng của họ. Ðã lâu lắm cộng đoàn này không có người lãnh đạo. Vị giáo trưởng lại cư ngụ trong một thành phố khác, ông chỉ đến thăm cộng đoàn bé nhỏ này mỗi năm một lần. Ai ai cũng nao nức mong được gặp con người thánh thiện này. Mọi người đều chuẩn bị sẵn những câu hỏi sẽ nêu lên để xin vị giáo trưởng giải thích.

Khi ông đến nơi, sự căng thẳng càng hiện rõ trên từng nét mặt mọi người. Ai cũng đang trong tư thế sẵn sàng giơ tay xin đặt câu hỏi.

Nhưng khi mọi người đã an tọa, vị giáo trưởng không nói lời nào, ông đưa mắt nhìn cử tọa rồi ngân nga một điệu nhạc, mọi người đều làm theo. Vị giáo trưởng cất tiếng hát một bài quen thuộc, ai nấy cũng hát theo.

Người ta tưởng nghi thức mở đầu ấy sẽ chấm dứt và vị giáo trưởng sẽ nói lên những lời vàng ngọc. Nhưng trái với sự mong đợi, hết bài ca này đến bài ca khác, ông không ngừng hát lên những ca khúc mới. Khi các bài ca chấm dứt, ông bước xuống khỏi bục giảng và bắt đầu nhảy. Ông vừa nhảy múa vừa vỗ tay. Không mấy chốc cả cử tọa cũng bước ra khỏi ghế và múa theo ông.

Tiếng vỗ tay, tiếng hát, tiếng nhịp chân lôi kéo mọi người vào điệu múa khiến họ không còn nhớ đến những câu hỏi của họ đã chuẩn bị từ mấy ngày trước. Cả cộng đoàn cùng hòa hiệp với nhau trong phấn khởi, vui tươi, cảm thông và hiệp nhất.

Khi các điệu vũ chấm dứt, ai nấy trở về chỗ ngồi của mình, bấy giờ vị giáo trưởng mới nói lên tiếng nói chỉ một câu ngắn ngủi như sau:

"Tôi tin chắc rằng tôi sẽ trả lời cho mọi thắc mắc của anh chị em".

Nhưng kỳ lạ thay, sau khi ca hát, vui đùa, nhảy múa bên nhau, mọi người hầu như đã quên mất những câu hỏi của mình muốn hỏi, vì ai nấy cảm thấy như đã tìm ra được đáp án cho những ấm ức của mình lâu nay vậy.

* * *

Cô đơn là nguyên nhân gây ra mọi thứ xáo trộn và bệnh tật. Cô đơn đưa đến sầu muộn, sầu muộn đưa đến nổi loạn, nổi loạn đưa đến tội ác.

Có những người bị kẻ khác đầy đọa, dẫn đến cô đơn. Nhưng cũng không thiếu người tự giam hãm mình vào cô đơn. Ðể ra khỏi cô đơn, liều thuốc hay nhất là làm cho người khác bớt cô đơn. Một tiếng hát vui tươi cất lên để mọi người khác cùng hát với mình, một tiếng vỗ tay để mọi người khác cùng phấn khởi. Một nhịp chân nhảy múa để mọi người cùng múa vui. Khi hòa nhịp với niềm vui chung, người ta sẽ xóa đi được bao nhiêu vướng mắc trong tâm tư, trong cuộc sống.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page