Truyện Vui Suy Niệm
(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 105 -
Tình Thầy Trò
Ông Hecmanki kể rằng Ở xứ đạo của ông có một cụ già tên là Giêna, sống rất cô độc, suốt ngày không thấy cụ tiếp xúc với ai, và có thể nói chẳng ai tiếp xúc với cụ.
Ngày kia, cụ qua đời vào giữa lúc thời tiết giá lạnh, Hecmanki nghĩ chẳng có ai đi theo đám tang cụ, nên ông quyết định đi. Ðúng như vậy, ngoài những người có nhiệm vụ chôn cất, chẳng có một bóng người theo sau quan tài.
Khi xe tang tới nghĩa địa thì ở cổng vào có một viên sĩ quan đứng sẵn ở đó. Chiếc áo choàng rộng che mất cấp bậc của ông ta. Khi xe tang đi qua, viên sĩ quan chào một cách rất trịnh trọng theo cung cách chào các vị vua. Rồi ông ta bước sau quan tài tới nơi an nghỉ cuối cùng của cụ.
Lúc ra về Hecmanki cùng đi với viên sĩ quan. Một cơn gió mạnh thổi tới lật tung chiếc áo choàng. Bấy giờ Hecmanki thấy trên vai viên sĩ quan chiếc quân hàm thiếu tướng.
Thấy Hecmanki ngạc nhiên, viên sĩ quan nói:
- Ông đừng ngạc nhiên vì những gì vừa xảy ra. Hồi tôi còn nhỏ, cụ là một giảng viên giáo lý dạy tôi. Lời giảng và cách sống của cụ tôi còn nhớ mãi, chúng đã làm cho tôi nên người như ngày nay, có lẽ cụ quên tôi nhưng tôi còn nhớ cụ, và hôm nay tôi đến đây giã biệt cụ lần cuối.
* * *
Những lời giảng dạy đi đôi với một nếp sống gương mẫu mà chúng ta được đón nhận và tiếp xúc thời niên thiếu có tác dụng rất lớn cho cả cuộc đời.
Không chỉ là một kỷ niệm đẹp, cuộc đời gương mẫu của bậc thầy đôi khi đậm nét trong tâm trí chúng ta như một khích lệ, phấn khởi.
Cuộc sống gương mẫu mà thời gian không thể xóa nhòa được ấy đã trở thành như hành trang cần thiết cho người học trò qua mọi tình huống của cuộc đời.
Ai trong chúng ta lại không có những kỷ niệm đẹp, những hình ảnh sống động luôn luôn tươi mát về người thầy của tuổi thơ. Nhờ người thầy ấy mà chúng ta đã nên người.
Không phải chỉ nên người mà thôi, nhưng chúng ta đã nên con của Thiên Chúa. Ơn huệ lớn lao này chúng ta chỉ nhận được nhờ vị Thầy tối cao. Chẳng những là Thầy tối cao, Ngài còn là Thầy duy nhất, như chính Ngài đã dạy chúng con chỉ có một Thầy là Ðức Kitô.
Bằng lời nói và nhất là bằng đời sống gương mẫu, Ngài đã dạy chúng ta con đường đến với Thiên Chúa, để lãnh nhận sự sống và trở nên con cái Người.
Lời nói và gương mẫu của Chúa Giêsu không phải là một kỷ niệm xưa nhưng luôn luôn là một thực tại trong tâm hồn người Kitô hữu. Chứ gì thực tại ấy được thể hiện đầy đủ nơi cuộc sống chúng ta bằng cách chúng ta sống đúng như Ngài đã dạy và đã sống.