Truyện Vui Suy Niệm

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 103 -

Quên Mạng Sống Mình Vì Yêu Thương

 

Ngày 30 tháng 01 năm 1938, một chyến xe lửa chạy từ miền Bắc xuống miền Nam Columbia, bất ngờ bị trật đường rày làm nhiều người chết và bị thương.

Trong số những người quằn quại nằm đó, có cha Phênisê thuộc dòng Thánh Gioan. Ngài bị thương nặng, một phần ruột lòi ra ngoài.

Nhận ra cha, các ý tá ân cần chăm sóc. Nhưng ngài ra hiệu cứ đi lo cứu giúp những nạn nhân khác. Rồi lấy hết sức bình sinh ngài nhét ruột vào, dùng khăn buộc lại và đi tìm những hành khách bị thương nặng để ngài giải tội cho họ.

Ðược một lúc ngài té xuống. Các y tá chạy lại, ngài thều thào nói trong đau đớn tột cùng:

- Cảm ơn Chúa đã cho tôi có thì giờ làm những việc cần thiết cho anh em tôi. Bây giờ các cô có thể mang xác tôi đi.

Chiếc xe cứu thương vội chở cha Phênisê tới bệnh viện gần đó. Nhưng chỉ vài giờ sau cha trút hơi thở cuối cùng khi tuổi đời mới 36.

* * *

Bác ái là giới luật tối thượng mà Thiên Chúa truyền ban cho con người. Ðó là con đường ngắn nhất, bảo đảm nhất giúp con người gặp được Chúa.

Nhưng chỉ truyền dạy con người yêu thương nhau, chính Thiên Chúa đã gìn giữ con người để dạy cho con người biết thế nào là yêu thương. Ngài không dạy bằng lời nói thôi, nhưng trước hết bằng chính cuộc sống và cả cái chết của mình.

Thiên Chúa yêu con người bằng một tình yêu không thể nào yêu hơn được nữa. Một tình yêu lớn lao tột cùng, tình yêu của Ðấng hiến dâng mạng sống mình qua cái chết đau thương vì con người.

Cho tới ngày nay, biết bao môn đệ Chúa Giêsu đã trên con đường yêu thương ấy, đã sống trọn hảo giới răn của Thầy mình.

Tình yêu và cái chết của cha Phênisê là một trong muôn vàn tấm gương sáng chói của tình yêu cao cả mà Thiên Chúa đã tràn đổ vào lòng con người.

Gương của Chúa Giêsu và các môn đệ chính danh của Ngài không ngừng mời gọi và thôi thúc mỗi người chúng ta.

Nhiều khi chúng ta thi nhau giữ đạo, thi nhau đi lễ, đọc kinh, thi nhau xưng tội, rước Mình Máu Thánh Chúa. Nhưng có lẽ chúng ta không mấy quan tâm tới những đòi hỏi của đức bác ái, tới những đòi hỏi thiết yếu của anh chị em mình.

* * *

Chuyện kể, có một con chuột sống trong ngôi nhà thờ cũ kỹ ở miền quê. Một hôm nó đi lang thang dạo mát bỗng gặp một con chuột khác cũng đang đi chơi, nó liền được dịp tâm sự:

- Tôi sống chui rúc dưới gầm tòa giải tội, nhưng chẳng yên thân được vì hầu như lúc nào cũng có người đến xưng tội, phá giấc ngủ của tôi.

Nghe thế con kia nói:

- Vậy bạn hãy dọn đến chỗ ở của tôi. Chỗ ấy ấm áp, sạch sẽ mà chẳng mấy khi có người quấy rầy, yên tĩnh lắm. Chỉ họa hoằn mới có tiếng động nhỏ.

- Ồ, thế bạn ở đâu vậy?

Chú chuột kia vui vẻ đáp:

- Tôi ở trong thùng tiền cứu giúp người nghèo.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page