Truyện Vui Suy Niệm

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 58 -

Người Thợ Giày Thánh Thiện

(Cầu nguyện, bác ái, nên thánh)

 

Ngày kia, từ trong sa mạc hoang vắng, thánh Antôn ẩn tu đã tìm đến gặp một ông thợ giày, vì nghe đồn người này có một đời sống đạo đức rất đặc biệt.

Khi thánh nhân hỏi đâu là bí quyết nên thánh, người thợ giày đáp:

- Tôi chỉ biết đánh giày.

Thánh Antôn rất ngạc nhiên, ngài hỏi tiếp:

- Nếu chỉ có thế thì làm sao mà gọi là thánh thiện được? Tôi đây, tôi nghĩ đến Chúa từng giây phút, ông có bí quyết nào khác chăng?

Người thợ giày giải thích:

- Tôi làm việc 8 giờ, cầu nguyện 8 giờ và nghỉ ngơi 8 giờ.

Thánh Antôn cũng chưa cho đó là một cuộc sống trọn lành. Ngài vẫn thắc mắc hỏi:

- Vậy ông sống Ðức khó nghèo như thế nào?

Người thợ giày đáp:

- Tôi dâng cho xã hội một phần ba của cải, một phần ba tôi tặng người nghèo, một phần ba giữ lại cho tôi.

Thánh Antôn vẫn chưa chịu cho đó là bí quyết trọn hảo nhất, vì chính ngài đã dâng hết của cải cho Giáo Hội và người nghèo.

Vị thánh nhân vẫn hỏi mãi, nên cuối cùng người thợ giày mới nói bí quyết của ông như sau:

- Mặc dù tôi phân phát một phần ba tiền lương của tôi cho người nghèo, nhưng đêm ngày tôi không sao yên được khi tôi nhìn thấy cảnh nghèo chung quanh tôi, đến độ tôi đã thưa với Chúa: "Lạy Chúa, thà con phải vào hỏa ngục còn hơn là nhìn thấy những người khốn khổ này phải triền miên trong cảnh nghèo đói".

Nghe đến đây, thánh Antôn bỏ ra về, ngài chợt hiểu rằng ngài chưa được thánh thiện như người thợ giày này đã dám hy sinh tất cả chỉ vì yêu thương người nghèo.

* * *

Có nhiều cách để nên thánh. Có người nên thánh trong cuộc sống giữa tình đời, có người nên thánh trong bậc tu trì.

Tuy nhiên, giữa những khác biệt vẫn có một mẫu số chung cho tất cả mọi cuộc sống thánh thiện, đó là tình yêu.

Thánh Phaolô quả quyết: "Giả như tôi có nói được các thứ tiếng của loài người và của các thiên thần đi nữa, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng khác gì thanh la phèng phèng, chũm chọe xoang xoảng. Giả như tôi được ơn nói tiên tri, và được biết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu, hay có được cả đức tin đến chuyển núi dời non, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng là gì. Giả như tôi có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu đốt, mà tôi không có đức mến, thì cũng chẳng ích gì cho tôi". (1Cor 13:1-3)

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page