Truyện Vui Suy Niệm

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 44 -

Tin Vào Lời Hứa

 

Madalena Morano là một nữ tu thuộc dòng Ðức Mẹ Phù Hộ vừa được Ðức Thánh Cha Gioan Phaolô II phong chân phước (1994).

Ngay từ thuở niên thiếu, Madalena đã phải nếm mùi tang tóc. Chỉ trong vòng một tháng trời, thần chết đã hai lần đến gõ cửa nhà cô và cướp đi mất hai cột trụ của gia đình.

Ngày 07 tháng 7 năm 1855, sau một tuần lễ bị sốt nặng, ông Phanxicô, cha của cô từ trần lúc mới 57 tuổi. Ðúng một tháng sau đó, người chị cả Phanxica, một bông hoa đẹp đầy sức sống vừa mới chớm nở với 18 xuân xanh bỗng dưng cũng bị tàn héo vì một cơn bệnh không ai ngờ.

Những ngày đen tối bắt đầu đè nặng trên vai mẹ của cô, bà quả phụ Catarina, bên cạnh bốn người con thơ dại cần cơm áo và tình thương. Anh em, bà con đều tới an ủi và rộng tay giúp đỡ bà. Bà quả phụ Catarina vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn về sự thiếu vắng của hai phần tử thân yêu cốt cán trong gia đình, và run sợ trước tương lai mịt mù của con cái.

Hồi đó, Madalena mới lên tám nhưng đã tỏ ra khôn ngoan và chín chắn lạ thường. Phêrô, người anh của Madalena thuật lại rằng khi thấy mẹ đau buồn và khóc thương thảm thiết, Madalena đến gần cầm tay mẹ và nói: "Mẹ ơi, thôi đừng khóc nữa. Can đảm lên, chẳng bao lâu con sẽ khôn lớn và con hứa với mẹ sẽ giúp mẹ thật nhiều như bố và chị Phanxica đã giúp mẹ".

Lời an ủi của Madalena trong lúc mẹ chan hòa lệ sầu không phải chỉ là lời nói suông, nhưng đã bắt đầu thành sự thật ngay mùa hè năm sau đó, khi mà Madalena vừa mãn lớp hai bậc tiểu học. Vì nhu cầu sinh sống trong gia đình, Madalena đành phải ngồi xuống trước guồng tơ dệt chỉ mà chị Phanxica đã để lại.

Phụ giúp công việc gia đình là điều đương nhiên với một em bé lên chín lên mười vào thời đó. Thế nhưng, tình cờ một hôm cha Phanxicô Banglla, người anh họ của mẹ đến nhà và nhận thấy cháu Madalena xanh xao gầy yếu lạ thường. Madalena ăn mất ngon và cũng không còn muốn chạy chơi với chúng bạn nữa. Thấy vậy, cha Banglla liền can thiệp một cách cứng rắn nhưng cũng rất tế nhị. Cha phụ giúp thêm vào nhu cầu vật chất của gia đình và sẵn sàng trả tiền học phí và sách vở cho Madalena để cô có thể trở lại ghế nhà trường và tiếp tục học với chúng bạn.

Vừa mới lên 14 tuổi, với nghề giáo viên trường làng, Madalena đã bắt đầu làm việc để phụ giúp gia đình. Suốt 16 năm trường, cô đã giữ lời cô hứa với mẹ từ ngày còn tang chế của cha. Madalena vốn biết mẹ cô luôn ấp ủ một giấc mơ thầm kín là có được một căn nhà với mảnh vườn nho nhỏ, những luống rau và mấy giàn nho ngon ngọt. Vì thế, cô đã chuyên cần làm việc và âm thầm dành dụm, giảm bớt mọi chi tiêu không cần thiết.

Ðến ngày sinh nhật thứ 30 của mình, Madalena dẫn mẹ đến xem một mảnh đất với căn nhà và khu vườn như mẹ mong ước. Cô nói với mẹ: "Thưa mẹ, đây là món quà con xin biếu tặng mẹ. Con chỉ xin mẹ một điều là cho phép còn tận hiến cuộc sống còn lại của con cho Chúa để đáp lại tiếng gọi của Ngài vẫn thúc giục con từ lâu rồi".

Quyết định của Madalena đã gây đau khổ nhiều cho mẹ cô, và cũng làm ngạc nhiên cho cha xứ, bạn bè và các phụ huynh học sinh quen biết của cô, vì họ mất đi một người con hiếu thảo, một người bạn tốt, một tông đồ nhiệt thành. Trái lại, trong tâm hồn cô trào dâng một niềm vui mừng, vì sau cùng cô có thể thực hiện được giấc mơ mà cô đã ôm ấp từ lâu.

Ngày chia ly không khỏi ngậm ngùi đau xót. Nhưng cô đã tìm được sức mạnh nơi tình yêu và lời nói của Chúa: "Ai yêu cha mẹ hơn Ta, không xứng đáng với Ta" (Mt 10:37), đồng thời, cô cũng được an ủi vì tin vào Lời Chúa đã hứa: "Quả thật, Thầy bảo thật cho các con rõ, không ai bỏ cha mẹ, nhà cửa vợ con, anh chị em vì Nước Thiên Chúa mà lại chẳng lãnh nhận gấp trăm ở đời này và sẽ được sống đời sau" (Mc 10:29-30). Thật vậy, lời hứa ấy đã thể hiện qua suốt 30 năm sống đời tận hiến trong đó là 25 năm hăng say với sứ mệnh tông đồ giữa giới trẻ nghèo, bị bỏ rơi tại đảo Cecilia.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page