Truyện Vui Suy Niệm
(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 7 -
Tiến Bộ Ðích Thực
Có một tu sĩ rất quan tâm đến những bước tiến trên con đường thiêng liêng của mình. Hàng tháng tu sĩ ấy trung thành viết một bản báo cáo rồi trao cho vị linh sư.
Sau một tháng luyện tập tu sĩ ấy nghĩ lại: "Tôi cảm thấy được nên một với vũ trụ".
Hài lòng với tiến bộ đó, người tu sĩ trình kết quả lên thầy mình, nhưng vừa liếc qua bản báo cáo, vị linh sư cầm lấy tờ giấy và ném nó vào sọt rác.
Tháng sau, người tu sĩ ghi trong bản báo cáo: "Cuối cùng tôi đã nhận ra rằng Thiên Chúa hiện diện trong tất cả mọi sự".
Lần này anh cảm thấy rất thỏa mãn về thành tích mới đó. Anh vội vàng mang tờ báo cáo lên trình cho vị linh sư.
Nhưng cũng như lần trước, vị linh sư không hề quan tâm gì đến bản báo cáo của người đệ tử.
Cảm thấy mình chưa tu luyện kỹ, người tu sĩ trở về và quyết tâm luyện tập nhiều hơn. Trong bản báo cáo lần thứ ba vị tu sĩ ấy ghi: "Mầu nhiệm của Ðấng độc nhất và của vạn vật đã được mạc khải trong cái nhìn của tôi".
Một lần nữa, xem qua bản báo cáo, vị linh sư xé nát tờ giấy và ném vào sọt rác.
Thêm một tháng dày công tu luyện nữa, lần này người tu sĩ cảm thấy được giác ngộ hoàn toàn. Anh ghi lại như sau: "Không ai sinh ra, không ai sống và cũng không ai chết. Bởi vì cái tôi không hiện hữu".
Lại một lần nữa, vị linh sư xem bản báo cáo và bắt đầu thất vọng. Nhưng dĩ nhiên kẻ thất vọng hơn cả vẫn là người tu sĩ.
Ngày tháng trôi qua người đó không còn cảm thấy hứng thú và như không cần ghi lại những biến cố của mình nữa.
Ðúng một năm sau. Vị linh sư gửi giấy đến yêu cầu vị tu sĩ báo cáo về tình trạng thiêng liêng của mình. Vị tu sĩ liền phúc đáp như sau: "Thưa thầy con nghĩ không cần phải nghĩ đến điều đó nữa".
Ðọc xong những lời đó, vị linh sư mỉm cười thốt lên:
- Tạ ơn Chúa! Thế là cuối cùng anh ta hiểu được thế nào là tiến bộ trên con đường thiêng liêng.
Câu chuyện trên đây nhắc nhở chúng ta về thái độ cơ bản mà các môn đệ Chúa Kitô phải có: Ðó là lòng tín thác nơi Thiên Chúa.
Dĩ nhiên, đức tin không có việc làm là đức tin chết (x. Giacôbê 2:17). Một cuộc sống đạo đức đích thực luôn được thể hiện bằng những nhân đức, những cố gắng cầu nguyện, tham dự phụng vụ, thực thi bác ái...
Thế nhưng, Kitô giáo cốt yếu không phải là một hệ thống luân lý gồm những điều phải giữ, phải thực hành. Quan niệm Kitô giáo như thế dễ đưa người tín hữu đến thái độ tính toán, so đo, tự phụ. Sống đạo dễ trở thành một thứ biểu dương bên ngoài.
Chúa Giêsu đưa chúng ta vào cốt lõi của đạo. Ðạo thiết yếu là tình yêu nhưng không của Thiên Chúa đối với con người. Sống đạo chính là đón nhận tình yêu ấy, và đáp trả với tất cả lòng tín thác, quảng đại và trung thành.