Tín Nhiệm

(Những Chia Sẻ Mục Vụ và Những Câu Chuyện Gợi Ý

Suy Tư Và Cầu Nguyện hằng ngày)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 30 -

Làm Sao Ðể Cái Nắm Tay Trở Nên Ấm Áp?

 

Làm Sao Ðể Cái Nắm Tay Trở Nên Ấm Áp?

Bình Minh

(RVA News 21-09-2020)

Kính thưa quý vị, các bạn thân mến!

Trong ngày Lễ Tạ Ơn, một cô giáo dạy lớp một nọ đã bảo những học sinh của mình vẽ một bức tranh về những điều gì đó mà các em đã biết ơn. Cô nghĩ rằng hầu hết các học sinh của cô sẽ vẽ những bức tranh về gà Tây hay những bàn đầy thức ăn mà chúng được thưởng thức. Nhưng cô đã sửng sốt với bức tranh của Tony, một cậu học sinh ngồi phía cuối lớp, bức tranh có một bàn tay được vẽ bằng nét trẻ thơ rất đơn giản.

Nhưng đó là bàn tay của ai? Cả lớp đều bị cuốn hút vào hình ảnh trừu tượng đó. Cô giáo đã đến bên bàn Tony và hỏi: "Em vẽ bàn tay của ai vậy?"

Tony ngước nhìn cô, em đáp nhỏ: "Em vẽ bàn tay của cô".

Cô giáo xúc động. Cô nhớ lại rằng vào những giờ giải lao, cô thường nắm tay Tony, một cậu bé cô độc ít nói. Cô cũng thường làm thế với những học sinh khác, nhưng với Tony, nó lại mang ý nghĩa rất lớn.

Quý vị và các bạn thân mến!

Chắc hẳn cô giáo không ngờ rằng cử chỉ nắm tay đơn giản của cô lại mang đến cho cậu học trò bé nhỏ của mình niềm hạnh phúc, và điều đó trở thành một cảm xúc tốt đẹp khiến cậu ta nhớ mãi với lòng biết ơn. Tuy cô độc ít nói nhưng Tony vẫn không muốn bị cô giáo lãng quên trong tập thể học sinh lớp, và những cái nắm tay của cô giáo như một nhắc nhở rằng cậu vẫn hiện diện một cách sống động giữa bạn bè trong lớp học của mình.

Nhiều người làm công tác từ thiện đã chia sẻ rằng, khi đi thăm một trại mồ côi điều làm cho các em bé ở đây hạnh phúc không chỉ là những quà tặng, bánh kẹo nhưng là những ôm hôn không ngần ngại của họ dành cho những tấm thân bé bỏng có phần nhếch nhác hơn so với những đứa trẻ bình thường. Ðến viếng một trung tâm dưỡng lão, điều làm cho các cụ già cảm thấy ấm lòng đó là những cái siết tay thân ái, những vuốt ve gần gũi trên những hình hài đã hao mòn vì những năm tháng cô đơn. Khi tiếp xúc với những phận người bất hạnh, nếu chúng ta bất chấp những hình thức kém tươi tốt, thiếu sạch sẽ của những thân thể tiều tụy, để đem lại cho họ những cử chỉ yêu thương, âu yếm, là chúng ta đã đem lại cho họ niềm tin tưởng hạnh phúc rằng họ vẫn được mọi người yêu thương, họ vẫn rất đáng yêu. Ðiều đó giúp họ có thêm hơi ấm để tiếp tục sống và thêm tin tưởng rằng cuộc sống dễ thương biết bao.

Chúng ta không chỉ trao tặng cho nhau vật chất, mà còn có thể đem lại niềm vui và hạnh phúc cho nhau bằng cách thể hiện những cử chỉ yêu thương dù rất đơn sơ, nhỏ nhoi. Một ánh mắt trìu mến và cảm xúc ấm áp từ đôi bàn tay, những lối giao tiếp phi ngôn ngữ này có khả năng thay được ngàn vạn lời trái tim muốn nói.

Phúc Âm thánh Lc 4,12-13 tường thuật lại rằng khi người phong cùi đến xin Chúa Giêsu chữa bệnh, Người giơ tay đụng vào anh ta và bảo: "Tôi muốn, anh sạch đi". Và người phong cùi đã được sạch bệnh. Với quyền năng Ðấng Tối Cao, Ngài chỉ cần phán một lời thì chứng phong cùi cũng sẽ biến khỏi người bệnh. Nhưng Chúa Giêsu vẫn chạm tay của mình vào thân thể cùi lở, hôi hám đó để người bệnh cảm nhận rằng anh ta vẫn không hề bị ghê gớm, ghét bỏ nhưng ngược lại, anh ta vẫn nhận được tình yêu thương, sự cảm thông qua sự va chạm thân thiện của Ngài.

Lạy Chúa, ai trong chúng con cũng khao khát được yêu thương, và nhất là khi tình yêu đó được thể hiện bằng những cử chỉ âu yếm cụ thể. Xin cho chúng con biết ôm lấy những người đau khổ, nhẹ nhàng lau nước mắt cho những ai đang than khóc, nắm tay người đang thất vọng vì họ sẽ cần lắm những cử chỉ an ủi, ôm ấp yêu thương của chúng con. Và qua những anh em đau khổ này chúng con cũng thể hiện được tình yêu của chúng con đối với Chúa, vì Ngài cũng đã dạy rằng: "Những gì các con làm cho các anh em bé mọn nhất của Ta đây là các con đã làm cho chính Ta". Amen.

Bình Minh

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page