Tín Nhiệm

(Những Chia Sẻ Mục Vụ và Những Câu Chuyện Gợi Ý

Suy Tư Và Cầu Nguyện hằng ngày)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 150 -

Tìm Nhau Trong Bao Dung

 

Tìm Nhau Trong Bao Dung

Bình Minh

(RVA News 03-02-2021)

Kính thưa quý vị, các bạn thân mến!

Trong mục Cửa Sổ Tâm Hồn của Tuổi Trẻ Online, bạn Hương Uyên có tâm sự như sau:

Ngày đó, tôi đang học lớp 10. Trước Tết Nguyên Ðán hai tháng, bố mẹ tôi quyết định sửa sang lại một chút gian bếp và nhà tắm. Tốp thợ có ba người, hai thợ chính và anh - thợ phụ. Anh kể với bố mẹ tôi anh đang là sinh viên khoa toán Ðại học Sư phạm Hà Nội, anh học buổi chiều, buổi sáng đi phụ giúp anh họ.

Anh chăm chỉ, chẳng nề hà việc gì. Mẹ tôi cũng quý anh lắm, Chỉ còn vài hôm nữa là công trình sửa sang nhà cửa hoàn thành. Sáng đó mẹ đưa tôi một tờ 100,000 đồng và dặn: "Mẹ định có chút quà cho cậu ấy, trưa nếu mẹ không về kịp thì con đưa hộ mẹ nhé, nhưng mẹ sẽ cố gắng về sớm".

Tôi để tờ 100,000 đồng lên nóc tủ lạnh rồi đi học bài. Ðến giờ nấu cơm, chợt nhớ đến tờ 100,000 tôi nhìn lên nóc tủ lạnh thì không thấy đâu. Mà từ sáng đến giờ chỉ có tôi và anh. Ðến trưa mẹ về, tôi kể là tiền đã bị mất và tôi khẳng định "chỉ có anh". Tôi ngăn cản không cho mẹ thưởng công mặc dù mẹ tôi vẫn một mực bênh anh. Tôi không thèm nói chuyện với anh và lúc nào cũng lẩm bẩm "Ðói cho sạch, rách cho thơm" hoặc "Người đâu mà gian giảo thế kia chứ!".

Bẵng đi một thời gian, chợt một lần nhà tôi thay tủ lạnh mới. Khi nhấc chiếc tủ lạnh cũ ra, cả bố mẹ và tôi đều nhìn thấy tờ 100,000. Mặt tôi bỗng nóng bừng. Mẹ tôi vội kêu: "Thôi chết rồi, đây là tờ 100,000 mà mẹ đưa cho con dạo nhà mình sửa nhà đây mà, thế mà con cứ nghĩ oan cho cậu ấy, khổ thân nó quá!".

Tôi cầm tờ 100,000. Một lớp bụi phủ đầy hai mặt tờ tiền. Những giọt nước mắt nhè nhẹ rơi xuống tạo thành những hình tròn loang lổ. Tôi ân hận quá! Nghĩ lại hành động và suy nghĩ không tốt mà tôi dành cho anh, tôi thấy mình thật hồ đồ và nhỏ nhen. Nhưng tôi không biết anh đang ở đâu để có thể nói lời xin lỗi!?

Quý vị và các bạn thân mến!

Có lẽ ai trong chúng ta, ít nhất một lần trong đời cũng đã phải hối hận vì đã trót nghi ngờ và nghĩ xấu cho người khác. Và điều này rất dễ xảy ra nếu đối tượng chúng ta nghi ngờ hay nghĩ xấu là những người nghèo khổ hơn mình. Dân gian ta đã đúc kết một kinh nghiệm cay đắng về thói nhìn, thói nghĩ của người đời đó là " mất của nghi nhà khó, mất chó nghi nhà nghèo", những người có thân phận thấp kém, khốn cùng trong xã hội luôn là đối tượng có hành động xấu đầu tiên mà chúng ta nghĩ tới.

Tờ giấy 100,000 đồng bị mất đi trong hoàn cảnh lúc bấy giờ ở nhà chỉ có anh sinh viên nghèo và cô bạn chủ nhà. Vì thế, thật là khó cưỡng lại cái ý nghĩ thủ phạm là anh chàng sinh viên nghèo. Thế nhưng, cũng hoàn cảnh đó nhưng người cùng ở nhà với cô chủ nhà là một người sang trọng hoặc là người có địa vị cao trong xã hội, chắc chắn cô bạn của chúng ta sẽ không dám đặt nghi vấn cho người khách cao quý của mình.

Nghĩ tốt và luôn tin tưởng người khác trong bất kỳ hoàn cảnh sống nào của họ là điều rất khó khăn, vì chúng ta chỉ biết nhìn và đánh giá người khác theo cái nhìn đầy định kiến, hẹp hòi của thế gian và của chính chúng ta. Những cái nhìn đó làm sai lệch sự thực và thường hướng về sự tiêu cực khiến chúng ta thường dễ lỗi đức bác ái trong suy nghĩ và cách cư xử với người khác. Từ suy nghĩ rằng anh sinh viên nghèo là thủ phạm lấy tờ bạc 100,000 mà cô bạn của chúng ta đã đối xử lạnh nhạt, đã ngăn cản không cho mẹ của mình thưởng công mặc dù anh ta làm việc rất chăm chỉ và siêng năng.

Chúng ta hãy học cái nhìn của Chúa Giêsu khi Ngài luôn yêu thương và trân quý những người phận nhỏ. Giữa những người giàu có đang dâng cúng tiền trong đền thờ, Ngài trân quý hai đồng trinh của bà góa nghèo. Ngài tin tưởng vào thiên lương của những người mà xã hội đã xếp họ vào hạng tội lỗi và khinh chê đó là " bọn thu thuế và hạng đĩ điếm", Ngài đã đến nhà, ăn uống trò chuyện với họ. Ðiều đó nói lên rằng Ngài vẫn tôn trọng và tin tưởng bất chấp thân phận hiện có của họ.

Lạy Chúa, Chúa đã yêu thương từng phận người nhỏ bé của chúng con cho dù nó được ẩn chứa dưới bất cứ hình thức nào. Xin đừng để tình cảm, nhận định của chúng con về giá trị của người anh em mình tiếp xúc bị thay đổi, hoặc chi phối theo sự hào nhoáng hay sần sùi của lớp vỏ hình thức bên ngoài. Vì sách giáo lý Giáo hội Công Giáo cũng dạy chúng con rằng: " Sự tôn trọng nhân vị con người nằm trong sự tôn trọng nguyên tắc này: Mỗi người hãy coi tha nhân, không trừ ai như chính bản thân mình". Amen.

Bình Minh

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page