Sống Tin Mừng

(Suy Niệm Và Giảng Lễ Chúa Nhật Năm A

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


Chúa Nhật XI Thường Niêm Năm A

(Mt 9,36-10,8)

Tuyển Chọn Nhưng Không

 

Anh chị em thân mến!

Những tin tức về cuộc chiến tại Yugoslavia cho biết, Liên Minh Phòng Thủ Bắc Ðại Tây Dương đã ngưng ném bom xuống Yugoslavia, quân đội cảnh sát và các lực lượng bán quân sự của Secbia đã bắt đầu rút lui ra khỏi Kosovo, chấm dứt cuộc thanh lọc chủng tộc đánh vào những người thuộc địa sắc tộc Albani. Các lực lượng dàn giải hòa bình có mặt tại Kosovo để bảo đảm cho người tỵ nạn Albani được trở về quê hương bình an. Cuộc chiến tại Yugoslavia xem như đã kết thúc.

Mỗi một cuộc chiến tranh đều là một bài học cho nhân loại. Ðây có lẽ là lúc thế giới nên nhìn lại những gì đã diễn ra trong những năm qua. Khi Ðệ Nhị Thế Chiến vừa kết thúc, thủ tướng Anh Quốc, ông Winton Churchill đã thốt lên như sau: "Chiến thắng nào cũng buồn thảm cả, không ai thắng mà cũng chẳng có ai bại, chỉ có chết chóc, đổ vỡ hoang tàn mà thôi".

Liên Minh Phòng Thủ Bắc Ðại Tây Dương đã tỏ rõ được sức mạnh của khí giới, của quân sự, liên minh này đã đạt được mục tiêu mong muốn, và dường như muốn đưa ra một tiên liệu rằng, bạo động là phương thế hữu hiệu nhất để giải quyết những cuộc tranh chấp của con người. Thế nhưng, phải chăng sử dụng bạo động để giải quyết các cuộc tranh chấp giữa con người không là một thất bại của nhân loại? Những gì đã diễn ra tại Yugoslavia, rồi ra có lẽ sẽ được lặp lại một nơi nào đó trên trái đất của chúng ta.

Vào giữa lúc tiến bộ khoa học ngày càng là những bước tiến khiến cho chúng ta phải choáng váng, thì tại nhiều nơi trên thế giới, chiến tranh, chết chóc vẫn cứ tiếp diễn, đói khổ vẫn còn đó, và nhất là những quyền tự do cơ bản nhất của con người vẫn còn bị chối bỏ và chà đạp. Chúa Giêsu mời gọi Giáo Hội và các tín hữu Kitô chúng ta nhìn vào thế giới ấy bằng chính ánh mắt của Ngài. Tin Mừng hôm nay nói với chúng ta rằng, cách đây hơn 2,000 năm, Chúa Giêsu đã nhìn vào thế giới mà đám đông đi theo Ngài là đại biểu, Ngài đã nhìn vào thế giới ấy và chạnh lòng thương vì họ vất vưởng bơ vơ như chiên không có người chăn dắt. Ðám đông ấy, Chúa Giêsu đã hai lần thực hiện phép lạ làm cho bánh và cá biến ra nhiều để cho hằng ngàn người được ăn uống no nê. Ngài cũng đã chữa lành bệnh tật cho nhiều người, Ngài cho người què được đi, người mù được thấy, người điếc được nghe, người câm được nói, Ngài còn làm cho kẻ chết sống lại nữa.

Những người Do Thái thời Chúa Giêsu và có lẽ nhiều người ngày nay nghĩ rằng, thế giới của chúng ta sẽ là thiên đàng nếu Chúa Giêsu chỉ cần vung cây đũa thần của Ngài ra làm đủ các phép lạ để cho loài người không phải đổ mồ hôi sôi con mắt mới có của mà ăn, mà nhất là không còn bệnh tật ốm đau và chết chóc nữa. Họ mong đợi một thứ thiên đàng ấy, cho nên không những khước từ Chúa Giêsu mà còn treo Ngài trên thập giá. Thế nhưng, Chúa Giêsu đã không đến như một kinh tế gia hay một vị lương y, một vị thủ lãnh thế gian, Ngài đến làm cho con người được sống một cuộc sống dồi dào, Ngài đã loan báo sự sống sung mãn ấy và đã thể hiện sự sống sung mãn ấy bằng cả một cuộc đời hiến thân hy sinh mà cái chết trên thập giá là biểu hiện tột đỉnh.

Anh chị em thân mến,

Quả thật, con người chỉ thực sự sống sung mãn nếu cùng đi theo con đường của Chúa Giêsu mà thôi, nhưng tiếc thay từ hơn 2,000 năm qua nhân loại vẫn như một đám đông thời Chúa Giêsu, họ vất vưởng bơ vơ như chiên không có người chăn, họ đi tìm kiếm những của cải khác với những giá trị mà Chúa Giêsu đã mang đến. Chiến tranh, đói khổ, chết chóc vẫn còn đó. Kỳ thực, trái đất của chúng ta không bao giờ thiếu lương thực cho cả nhân loại, thế giới cũng không bao giờ thiếu tiền, thiếu của, người ta đã chẳng thừa tiền, thừa bạc để sản xuất những loại khí giới đó sao? Thế giới của chúng ta rất túng đói là túng đói sự công bình, túng đói tình người, túng đói tình liên đới.

"Tiên vàn hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và mọi sự khác sẽ được ban dư đầy cho các con". Chúa Giêsu đã sai các môn đệ ra đi để loan báo về Nước ấy. Ngày nay Ngài cũng uỷ thác sứ mệnh ấy cho mỗi một người tín hữu Kitô chúng ta. Truyền giáo nghĩa là được sai đi để loan báo Nước Trời, không phải chỉ một số người nào đó, hay chỉ là thành phần ưu tuyển nào đó trong Giáo Hội, mà là nghĩa vụ của tất cả những ai đã lãnh nhận một cách nhưng không ơn Ðức Tin. Thực thế, sứ mệnh truyền giáo ấy trong môi trường của chúng ta đang sống hiện nay, cụ thể là tại Việt Nam của chúng ta, không gì khác hơn là sống cho đến cùng và triệt để những giá trị của Tin Mừng.

Chúng ta phải làm chứng cho niềm tin nào? Chúng ta sẽ loan báo nước nào nếu chúng ta cũng sống như mọi người nghĩ là chúng ta cũng gian lận trong mánh mung, cũng đút lót, cũng tham lam và ích kỷ, cũng như thỏa hiệp với các sinh mệnh của sự dữ, để mặc ai nấy sống và tìm lợi lộc cho cá nhân. Giáo Hội của chúng ta không có lấy một sư đoàn nào trong tay, Giáo Hội của chúng ta cũng chẳng có khả năng chuyên môn, phương tiện để làm kinh tế, nhưng nếu tất cả mọi người tín hữu Kitô chúng ta triệt để tìm kiếm và xây dựng những giá trị của Nước Trời, thì chắc chắn chúng ta sẽ góp phần rất lớn vào việc thay đổi bộ mặt của xã hội.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page