Ai Phục Vụ Ai?

Rev. Hoàng Tiến Ðoàn, S.J.

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia

 

Một anh bạn tâm sự với tôi rằng, hồi anh và chị đưa nhau vào Nhà Thờ để thề nguyền sống chết bên nhau lúc vui cũng như khi buồn, lúc ốm đau cũng như khi mạnh khoẻ anh đã có một lòng tâm nguyện với lời hẹn ước với Ðức Mẹ, Ðấng đã làm rất nhiều phép lạ trong cuộc đời anh, và đặc biệt phép lạ lớn nhất: đó là dẹp tan mọi sóng gió bão táp cả hai bên gia đình để cho: anh lấy được nàng!

Chiều ngày lễ cưới, anh nghẹn ngào xúc động quỳ dưới bàn thờ Ðức Mẹ Từ Bi, lòng anh cảm thấy vui mừng và sung sướng, anh nguyện hứa với Ðức Mẹ suốt một đời anh sẽ sống khiêm nhượng và quyết tâm luôn luôn làm "người phục vụ tốt của Bà Xã", người thiếu nữ đoan trang khả ái, nết na và đạo hạnh mà Ðức Mẹ đã thương ban cho anh như người bạn đời chung bước với anh suốt cuộc sống. Anh vẫn tâm niệm những lời Chúa nói trong Phúc Âm như ánh sáng soi đường dẫn bước anh đi: "Ai muốn làm lớn thì phải trở nên như kẻ phục vụ"; "Không tình yêu nào quý hơn là tình yêu của kẻ biết hy sinh mạng sống cho người mình yêu!"; "Các con gọi Ta là Thầy là Chúa song Ta ở giữa các ngươi như người hầu hạ. Và này, Ta rửa chân cho các con thì các con cũng hãy rửa chân cho nhau như vậy".

Những Lời Chúa ấy, anh khắc ghi trong tim với tất cả tâm tình sốt mến và tạ ơn. Anh lập lại lời hứa ấy với Thánh Gia Thất, xin Gia Ðình Thánh là mẫu mực cuộc sống mới của anh, nhắc nhủ và thêm sức cho anh làm tròn nguyện ước.

 

Thế rồi, anh kể lại hơn một năm sau ngày cưới, vì phải đi làm ở xa, đến khi trở về đến nhà, anh gặp thấy một Con Vật Dị Dạng y như một Alien từ hành tinh nào đó: cả thân hình nó đỏ hỏn, và cứ ngó ngoáy lắc lư không lúc nào yên; chân nó co giật và vung ra liên hồi, còn tay nó thì luôn nắm chặt như khư khư giữ lấy cái gì quý lắm, thỉnh thoảng lại quơ lên như muốn đấm vào mặt ai; và đôi môi nó cứ trườn lên, trẹo xuống, thỉnh thoảng lại mím chặt; hai mắt nó nhắm tịt, lâu lâu hé ra ti hí để lộ ra hai con ngươi đen lánh sắc bén như biểu hiện một trí óc thông minh tuyệt đỉnh trong một cái đầu tròn ủng như quả dừa non lưa thưa dăm ba sợi lông. Anh rón rén lại gần để xem cho rõ hơn, thì một tràng âm thanh hỗn độn, rổn rảng không giống bất kỳ một thứ âm thanh nào ré lên từ đôi môi trẹo trọ uốn éo của nó. Anh hoảng hồn muốn bỏ chạy, thì có một bàn tay nhỏ đặt lên vai anh, thì ra bà xã đã đứng cạnh bên anh từ lúc nào. Nàng âu yếm nói với anh:

- Anh xem kìa, nó giống anh như đúc!

Anh điếng người, chết trân đứng nhìn! Cố gắng lắm, anh mới dằn được xúc động mà nói với vợ:

- Em muốn đặt tên cho nó là gì?

- Mình gọi tên nó là Tâm đi anh, tiếng Mỹ thì gọi là Tommy cho tiện!

Phải, chính cái thằng Tâm này, mà ông nội nó vẫn thường gọi là Tô-Mì, thật là đúng với cái tên của nó. Người đã tròn như cái cối xay rồi mà lúc nào cũng chỉ ăn với ngủ. Và anh bắt đầu khám phá ra rằng: từ nay anh không chỉ phục vụ riêng có một người, bây giờ lại thêm một nhân vật thứ ba nữa. Ðó là Tô-Mì mà anh gọi là Tí, mà vì nó, lắm khi anh đã phải chạy vắt giò lên cổ.

Chẳng hạn như mới hôm nào, đang xem Super Bowl trong TV đến phiên gay cấn khán giả đang hò reo ầm ĩ: "gô gô gô", anh cũng nắm tay trợn mắt: "gô gô gô" thì bà xã từ trong phòng tắm gọi ra:

- Anh ơi, kiếm cho cu Tí cái áo được không anh?

Anh ta nghĩ bụng: "được chớ, nhưng từ từ đợi một tí cho qua pha gay cấn này đã." Ðang chần chừ thì đã có tiếng cằn nhằn: "Người gì mà lúc nào cũng cứ dí mắt nhìn vào cái TV, không còn đụng chân tay vào bất cứ việc gì. Lớn lên đừng giống như thằng cha mày nghe con!" Nghe vợ càm ràm, nhìn lên ảnh Ðức Mẹ anh nhớ lại lời hứa, nên vội vàng chạy vào phòng ngủ chụp đại cái áo mỏng của thằng Tí trên giường đưa vào phòng tắm cho vợ:

- Áo thằng Tí đây em.

- Không phải áo này, mỏng dính như vậy con mặc vào lạnh chết. Lấy áo dầy màu xanh hình con thỏ trong ngăn tủ áo ấy.

Anh vừa chạy vào lại phòng ngủ vừa nhớn nhác cuống quýt kêu lên,

- Biết bao nhiêu là ngăn tủ mà, ngăn nào vậy em?

- Thì ngăn để quần áo con nít ấy.

Kiếm mãi mới tìm ra được, mừng quá lấy ra cho vợ thì chị lại nói luôn :

- Lấy thêm cho con cái tã nữa, anh!

Chẳng biết cái tã là gì, anh chạy vội vào phòng ngủ quơ đại cái khăn bông đưa đến cho vợ, liền bị cự ngay:

- Ðây là khăn bông, em đã bảo lấy cho cái tã cơ mà!

Anh thở dài thườn thượt,

- Tã là cái gì vậy, anh chưa thấy bao giờ?

- Ối giời ơi, cái mà tiếng Mỹ gọi là Diaper đó.

- À, giống như của mấy võ sĩ Sumô chứ gì, anh gọi nó là cái khố.

- Thì biết rồi, đi lấy đi còn đứng đó càm ràm nữa!

Anh lại phải chạy vào trong phòng ngủ lục lọi tìm mãi trong mấy thùng giấy mới kiếm được cái tã. Ðưa ra cho vợ xong, anh hớn hở mừng rỡ thầm nghĩ thế là xong bổn phận, nên vội nhẩy ra phòng Living Room đang định ngồi xuống thưởng thức tiếp màn Super Bowl gay cấn, thì có tiếng vợ cằn nhằn vang lên,

- Cái anh này, mới đứng đây mà đã biến đâu mất rồi. Anh ơi, lấy cho cái lọ dầu cho con được không, anh à? Cần bôi dầu cho con nó ấm, sợ bịnh.

Anh thở dài ngao ngán nghĩ bụng: "Ðược thì được chớ, nhưng mà trời đánh tránh lúc coi Football" Dù vậy, anh cũng thở dài thấp thểnh bước vào:

- Dầu để đâu vậy em?

- Ðể trên bàn phấn của em ấy, anh chả để ý cái gì cả! Cái gì cũng phải hỏi.

Bực bội, anh muốn gân cổ lên, nhưng anh đã quyết định những lúc như thế này phải hạ giọng xuống, đấy là nguyên tắc anh đã học được để bảo vệ mái ấm gia đình. "Khi bực muốn gân cổ lên thì phải lập tức hạ giọng xuống," nên anh cố gắng nói một câu hài hước:

- Dạ thưa cô, vâng!

Làm công tác phục vụ xong, anh cảm thấy mệt lử, không còn thấy hứng thú coi Football nữa. Chị vợ tắm và mặc quần áo cho con xong, bồng con ra nhà ngoài thấy mặt mũi anh chồng bơ phờ, thương hại, chị nói:

- Ðã bảo rồi mà anh không chịu nghe, lấy em thì chỉ có khổ thôi!

Nghe chị nói thế, anh cảm thấy mát ruột, bèn trả lời:

- Khổ vì yêu mà em! Không khổ làm sao biết yêu!

 

Cu Tí mới tắm xong nên vui vẻ toe toét nói cười, anh cảm thấy dạt dào thương con, xong cũng cảm thấy tấm tức vì nhiều lúc anh có cảm tưởng mình bị bỏ rơi. Trước khi có con, chị làm tất cả và dành mọi thì giờ cho anh. Bây giờ có con rồi, nhiều khi chị quên tuốt là có anh bên cạnh. Dường như chị hết sức chú tâm và dành hầu hết mọi thì giờ cho con. Nhiều đêm, chị nựng con, cho con bú, ôm hôn vuốt ve chiều chuộng, rồi ru con ngủ và ngủ luôn với nó, để anh chồng nằm khò khoeo chơ vơ một mình. Liếc nhìn thấy đứa con ngủ say sưa ngon lành trong vòng tay âu yếm của vợ, anh đưa mắt lừ đừ ấm ức nhìn con, "cái thằng mất nết, hư, quấy, khóc nhè! Không có mẹ ôm thì không chịu ngủ."

Một hôm, anh cười mủm mỉm thủ thỉ với vợ:

- Em ơi, từ khi nhà mình có thằng Tí, anh chỉ có mỗi một ước mơ!

- Ước mơ gì vậy anh?

- Ước chi anh cứ nhỏ mãi, nhỏ mãi, nhỏ đi mãi y như thằng cu Tí thì . . . sung sướng biết chường nào.

Chị ngớ ra một lúc, rồi cười ngỏn ngẻn thụi nhẹ anh một cái.

- Cái anh này kỳ cục! Ai lại đi ghen với con. Thôi từ nay lo cho con ngủ xong rồi, em sẽ lo cho anh nha!

- Nói chơi cho vui vậy thôi, lo cho con là hơn cả em à. Anh tự lo cho mình được rồi.

 

Nói thì nói thế thôi, chứ cái tâm nguyện làm "Người phục vụ tốt của bà xã" đã lắm khi challenged anh rất nhiều. Nhiều lúc anh cảm thấy chán ngán muốn bỏ cuộc vì mệt quá, lắm lúc anh muốn tránh né khi bà xã có ý nhờ cậy. Ðặc biệt, cái làm cho anh bực nhất là không biết ý của vợ như thế nào để làm cho đúng. Vì nhiều khi không làm thì không được, mà làm thì không biết có đúng ý vợ hay không, thật là rắc rối! Gần đây trong đám bạn nhậu, có anh sắp lấy vợ hỏi ý kiến về cuộc sống hôn nhân gia đình là gì, anh thở dài thườn thượt chép miệng:

- Hôn nhân ấy à! Thì à . . . nó giống y như là . . . cái Rest Room ấy."

- Cái gì kỳ cục dzậy cha? Bộ hối hận vì đã lấy vợ rồi hả?

- Này nhé: Hôn nhân nó y như là chỗ mà . . . kẻ bên ngoài thì thập thò muốn vào, kẻ bên trong lại nhấp nhỏm muốn ra. Vậy thì nó không giống như cái Rest Room thì còn giống cái gì?

Mấy anh nhậu nhìn anh cười hề hề:

- Thế, . . . bộ đằng ấy đang nhấp nhỏm muốn ra rồi hả?

- Muốn cũng chẳng được, bị ketī cứng trỏng rồi mấy ông ơi! Ðành chịu vậy thôi!

 

Cách đây ít lâu, anh khẳng định với tôi: "làm người phục vụ tốt của bà xã" mệt lắm chứ không phải chơi! Nói thì dễ lắm, nhưng làm thì khó vô cùng.

Và mới hôm nọ, trong một buổi đi du ngoạn đẹp trời với anh chị và đứa con nhỏ. Tôi gặp chị riêng một chỗ, và dùng lời nói khéo để tỏ bày tâm ý của anh cho chị nghe, thì chị giẫy nẩy lên:

- Thôi đi, hổng dám đâu! Ai phục vụ ai? Có em phục vụ ảnh thì có, ở đấy mà ảnh phục vụ em!

Rồi chị kể ra một thôi một hồi cả hàng trăm thứ việc mà ngày nào chị cũng phải làm để lo cho chồng, và lo cho ...

- "thằng con cưng của ảnh", thỉnh thoảng ảnh mới động chân động tay giúp cho dăm ba việc lặt vặt thì bầy đặt kể lể... phục vụ phục viếc.

 

Nghe những lời chị kể, tôi liên tưởng đến một ông bạn khác có vợ và ba đứa con. Vì các con còn nhỏ cả nên chị ở nhà coi con chỉ có một mình anh đi làm thôi. Anh vẫn tưởng rằng chị ở nhà coi con như vậy thì chắc là thảnh thơi hơn anh. Cho đến một hôm, anh phải ở nhà trông coi các con cho chị sang thăm bà mẹ già bệnh nặng bên tiểu bang Lousianna, anh mới hiểu được thế nào là tề gia nội trợ. Trước khi đi, chị trao cho anh một list danh sách những việc cần phải làm trong ngày:

- 6:30 sáng sớm thức dậy, sau khi rửa mặt đánh răng xong,

- 6:45 nấu ấm nước sôi (đổ đầy lên đến vòi) để chuẩn bị pha sữa cho con,

- 6:50 mở cửa, ra ngoài lấy báo vào, nếu không nước tưới cỏ sẽ xịt lên vào lúc 7 giờ sẽ làm cho báo ướt hết. Nếu là ngày Thứ Ba thì khi lấy báo, đem mấy thùng rác ra, cho xe đến đổ rác vào khoảng lúc 7 giờ.

- Ngay sau đó, lên phòng ngủ đánh thức thằng Tí, và con Ti dậy, nhưng phải giữ yên lặng để cho thằng cu Ri còn ngủ tiếp, vì nó hay ngủ trễ; nhất là vì còn bé phải được cho ngủ nhiều hơn. Giúp 2 đứa Tí, Ti gấp mền gối cho gọn gàng và xếp lại ngay ngắn trên đầu giường. Ðể ý nghe ấm nước rít lên thì phải xuống bếp tắt ngay, nếu không sẽ cháy ấm gây hỏa hoạn. Ðể nước đấy, khoảng 3 phút sau mới pha sữa, vì pha ngay nước nóng quá sữa không tốt. Pha luôn ba bình để tủ lạnh cho con ăn trong một ngày.

- 7 giờ giục hai đứa Tí, Ti rửa mặt cho lẹ, vì nhiều khi vào đến Bath Room rồi mà chúng nó vẫn còn ngồi ngủ tiếp trong đó. Pha nước ấm vừa phải cho con tắm. Chúng nó tự tắm lấy được vì em đã training chúng nó rồi, anh không phải lo. Nhưng phải lấy quần áo sạch của hai đứa nó trong phòng ngủ bỏ sẵn vào ngăn tủ cuối cùng trong phòng tắm, để tắm xong chúng nó tự thay quần áo lấy.

- 7:15 phút ra ngoài vườn mở cửa chuồng cho chó ra. Gọi chó vào trong Garage và lấy Food trên kệ gỗ bên hông Garage cho nó ăn. Lấy một chén nhỏ đã để sẵn ở đó thôi, đừng lấy nhiều quá, ăn không hết nó sẽ bới vung vãi lên làm dơ garage.

- 7:20 phút gọi thằng Tí, con Ti từ phòng tắm trên lầu xuống, lấy Seriô và đổ sữa tươi vào cho nó ăn. Ðể chúng nó tự chọn thích cái gì cho ăn cái đó. Nhưng chỉ cho mỗi đứa đầy một chép soup nhỏ thôi, nhiều quá ăn không hết, chúng nó bời lợp ra. Sau khi lấy Seriô, để xuống bàn nhỏ trong Living Room và mở TV chương trình "Baney" lên cho nó vừa ăn vừa xem để khỏi phá phách.

- 7:30 phút, lên phòng ngủ bế thằng Ri dậy.

Chỉ đọc đến đây thôi, anh ta đã cảm thấy toát mồ hôi. Ấy mới có một tiếng đồng hồ thôi đấy, biết bao nhiêu là việc. Nhìn nhật trình hằng ngày từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối chữ đặc kịt hơn 5 trang giấy, anh ta thấy choáng váng mặt mày: nào là tắm rửa cho thằng Cu Ri, đút cháo cho con, cho ăn thêm sữa, đưa hai đứa con đi học, đi chợ, nấu ăn những thức mấy đứa nhỏ thích, giặt giũ và xếp lại quần áo, bỏ vào ngăn tủ cho đúng chỗ, đến giờ đưa hai đứa con về, đẩy xe cho thằng cu Ri đi dạo neighborhood, đồng thời cũng giắt chó đi chơi luôn. Cả một ngày bận rộn liên tục không lúc nào ngừng nghỉ. Ðặc biệt, anh thấy bà xã của anh đã organize và tính toán các giờ giấc với các việc phải làm rất khít khao vào hợp lý không sai chệch chỗ nào được. Chẳng hạn sau khi bỏ nồi cơm lên, thì làm các món ăn, và trong khi đồ ăn đang được nấu chín thì dọn bàn ăn cho mấy đứa nhỏ, và gọi chúng nó ngồi sẵn vào đấy. Khi đồ ăn vừa chín thì cơm cũng chín tới và mấy đứa nhỏ cũng có đó luôn để cho chúng ăn. Phụ nữ biết tính toán và xếp đặt những cái chi ly vụn vặt rất khít khao, đâu ra đó. Thật là kỳ diệu. Lúc ấy anh ta mới cảm thấy phục bà xã của anh sát đất.

 

Vậy thì, "Ai Phục Vụ Ai?", trở lại với anh chàng muốn làm "người phục vụ tốt của bà xã" với cậu con trai tên Tô-Mì kia, anh ta phàn nàn rằng nhiều khi không biết ý vợ làm sao để biết có nên làm không và phải làm sao cho đúng vì cổ im ỉm không nói. Nếu có nói thì lại có vẻ như ra lệnh, hoặc trách móc, hoặc bực tức, hoặc giận dỗi làm cho anh quay cuồng, không biết làm sao cho phải. Nhiều khi, cách nói của chị làm cho cơn lười của anh nổi lên, anh muốn ỳ ra để mặc, chẳng muốn làm gì cả!

Tại sao lại có sự khó khăn rắc rối như vậy? Thực ra điều này nằm nơi sự bí ẩn trong bản tính người nữ, cũng như nơi sự ngây ngô trong tâm tính người nam. May thay, chính những cái bí ẩn và ngây ngô này khiến nhiều anh bị các chị vợ hay người yêu cắm cho cả hàng chục cái sừng trên đầu mà không biết; cũng như các chị, các cô biết rằng mình bị phỉnh, bị nịnh, bị cho đi máy bay giấy mà vẫn thích như thường.

 

Bản tính người phụ nữ khi yêu, họ tự nguyện dâng hiến, muốn cho đi, muốn trao dâng một cái gì đó. Trong nỗi thương yêu nồng nhiệt, họ tìm ra vô số những cách thức để tỏ lòng thương yêu cùng với sự âu yếm, sự lo lắng, sự săn sóc cách này cách khác. Với tình thương yêu nồng nàn lâng lâng trong trái tim, người phụ nữ rất tinh ý họ tự nguyện giúp đỡ ngay khi người yêu muốn mà không cần người này phải hỏi han hay kêu cầu gì cả. Chính vì thế, người phụ nữ nghĩ rằng: chồng hay người yêu của mình cũng đối sử lại với mình y như thế. Trong thế giới phụ nữ: "yêu là tự nguyện, tự giác không cần phải hỏi". Người phụ nữ luôn nghĩ rằng: "đã yêu là tự khắc phải biết, cần gì phải hỏi," có nghĩa là nếu người ấy yêu mình thật thì sẽ tự nguyện làm cho mình vui lòng, không cần phải hỏi. Vì đã phải hỏi, phải kêu cầu mới làm cho thì còn gì là yêu nữa. Ðối với người phụ nữ, không hỏi, không nhờ cậy mà làm theo điều mình mong muốn, như thế mới cho thấy là người ấy yêu mình thật. Nói khác đi, "không nói mà làm theo ý mình muốn" trở thành cái test để người phụ nữ thử xem, người kia có yêu mình thật hay không!

Tuy nhiên, điều này lại hoàn toàn không thể nào có (it doesn't work) trong thế giới của người nam. Thông thường, người nam chẳng bao giờ tự nguyện làm cái này hay giúp cái kia nếu không được nhờ cậy. Ðối với người nam được người nữ "nhờ cậy" đem lại cho mình sự thích thú và niềm hãnh diện, vì có cảm tưởng mình là kẻ được tin tưởng, được trông cậy. Người nam cảm thấy rất "nervous" khi mình phải làm cái gì đó mà không được người nữ trực tiếp hay gián tiếp nhờ cậy. Vì nghĩ rằng không biết mình có nên làm không, và có làm đúng ý theo cách người ấy muốn không?

Thông thường thì vợ chăm lo việc này việc kia cho chồng, và mong chồng cũng biết đáp ứng lại điều mình muốn. Nhưng thấy chồng cứ tà tà chả quan tâm gì, làm chị phát bực, và đến lúc phải nói lên sự mong muốn của mình, thì thường lời chị phát biểu có vẻ găy gắt, bực bội, hay hờn dỗi, hoặc ra lệnh khiến cho anh, thay vì hăng hái làm hết sức mình, thì lại làm chiếu lệ, qua loa cho xong để khỏi bị mè nheo phiền phức. Thường thì, chồng thấy vợ không nói gì tưởng chị không cần giúp, hơn nữa, anh không biết phải giúp gì và giúp thế nào cho chị vui lòng nên cứ tỉnh bơ bình thản.

 

Ngày nay, ngoài công việc làm bên ngoài để phụ giúp tài chánh trong gia đình, các chị còn phải làm thêm cả công việc nội trợ, mà hầu như phụ nữ nào cũng tự coi là việc của mình: Ði chợ, nấu nướng, giặt giũ, lo cho các con. Xin các anh lưu ý khi các chị không nói gì không có nghĩa là các chị không cần giúp mà trái lại các chị đang trông mong và chờ đợi các anh giúp. Xin cứ hỏi cho biết cần giúp gì và giúp thế nào.

Mặt khác, xin các chị đừng assume (giả định) rằng các anh cũng giống như các chị, đoán biết điều cần làm và tự ý làm mà không cần được bảo cho biết. Các anh chỉ làm khi được nhờ cậy; và thực ra, các anh thích được các chị nhờ cậy lắm. Các anh cũng muốn "make sure" ý các chị ra sao để các anh biết cách làm cho các chị. Vậy, xin các chị cứ nói ra vui vẻ, tự nhiên và đơn sơ chân tình, đừng nói ra vì ấm ức chờ hoài nên đành phải nói, và cũng đừng nói lời yêu cầu một cách sự rụt rè, nghi ngại. Xin các chị nhớ lại khi mới quen nhau, các chị nhờ gì các anh cũng làm hết mình, làm cho đến khi các chị mãn nguyện mới thôi. Các anh đã làm các việc ấy một cách rất tự hào, vui vẻ và hãnh diện. Tôi thiết nghĩ, các anh vẫn muốn tiếp tục làm như vậy, tuỳ vào cách các chị có biết nhờ cậy và khích lệ để giúp các anh trở nên người phục vụ tốt hay không.

 

Giúp bằng cách nào? Bằng cách nói, cử chỉ và đừng quên, bằng cả phần thưởng nữa giống như trước ngày cưới các chị đã đối xử với các anh. Tôi xin đề nghị với các chị vài cách nói sau đây, hy vọng giúp các chị đánh trúng tim đen (nghĩa là đáp ứng đúng điều các anh mong mỏi) và làm cho các anh không từ chối được.

- Xin hãy nói vắn gọn, dịu dàng, thẳng thắn với tất cả lòng tin cậy, chứ đừng nói vòng vo, hay giải thích với đủ mọi thứ lý do linh tinh, cũng đừng nói một cách rụt rè, hay nghi ngại. Xin hãy nói với sự tin cậy chân thành, và sẵn sàng chấp nhận nghe các anh say: "NO" ngay lúc ấy, nhưng có lẽ sẽ làm theo vào lúc khác. Ðừng nhờ cái việc biết rõ anh sắp làm. Vì như thế anh sẽ cụt hứng, khựng lại không muốn làm nữa. Ðặc biệt, tuyệt đối đừng ra lệnh, vì cơn tự ái các anh sẽ nổi lên, có cảm tưởng là bị vợ sai bảo, nên họ sẽ không làm hoặc làm khác ý các chị. Ðặc biệt quan trọng, xin đừng quên cho các anh TIP sau khi họ làm được việc. TIP đây là phần thưởng của các chị, đó là lời nói cám ơn ngọt ngào, hay một ly đá chanh thơm mát, hay một cái hôn, một chai bia với cái nhìn âu yếm. Tất cả sẽ khích lệ, giúp các anh dễ dàng trở nên người phục vụ tốt.

 

Sau đây là một vài ví dụ đơn sơ để các chị hiểu hơn thế nào là những lời yêu cầu vắn gọn, dịu dàng, thẳng thắn với tất cả lòng tin cậy:

Tôi lấy một ví dụ như câu chuyện đã kể trên kia, chị vợ nói: "Lấy cho thằng Tí cái áo được không anh" thì lập tức, anh chàng chần chừ không muốn lấy ngay, và trong trí anh hiện lên biện luận này: "lấy thì được chứ, tại sao không? Nhưng không phải ngay lúc này vì football đang gay cấn". Tại vì cách nói của chị có vẻ rụt rè, không tin chắc là anh sẽ làm cho mình. Nhưng nếu chị kêu lên như thế này: "Anh, lấy cho thằng cu Tí cái áo." thì lập tức có lẽ anh ta sẽ phản ứng lại như thế này: "em không lấy được à, cần gì phải gọi đến anh!" Tuy nhiên, nếu chị nói: "lấy dùm em cái áo cho thằng Tí đi anh." Thì chắc hẳn anh sẽ vui vẻ làm ngay, không chần chừ biện bác hay kháng cự gì cả.

Câu sau chị nói: "lấy dùm cái lọ dầu cho con được không anh à!" thì lập tức cơn lười và tật mê football trong anh nổi lên ngay với ý nghĩ thế này: "Lấy thì được chứ, nhưng sao em không đưa con vào trong phòng mà sức dầu cho nó." Dĩ nhiên, suy nghĩ như thế, anh chần chừ không muốn đứng lên đi lấy dầu cho con. Nhưng nếu chị ta bảo anh: "Anh, dầu trên bàn cầm lại đây cho em." thì anh phản pháo lại liền, "chuyện đó, em cũng làm được mà!" Tuy nhiên, nếu chị nói: "Anh ơi, lấy dùm em lọ dầu trên bàn cho con đi." thì anh khó có thể từ chối và vui vẻ làm ngay. Xin đan cử vài ví dụ khác: (xin xem tiếp phần II: Lời Nói Không Mất Tiền Mua Lựa Lời Mà Nói Cho Vừa Lòng Nhau)

 

Lm Giuse Hoàng Tiến Ðoàn, S.J.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page