Hai Thiên Thần

(Những Chia Sẻ Mục Vụ và Những Câu Chuyện Gợi Ý

Suy Tư Và Cầu Nguyện hằng ngày)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 053 -

Lời cầu xin trong lúc ngặt nghèo

 

Lời cầu xin trong lúc ngặt nghèo.

Minh Thanh

(RVA News 01-12-2023) -Cho dẫu nhận biết rằng Thiên Chúa không để cho ai phải chịu thử thách quá sức chịu đựng; nhưng rồi, một phản ứng rất tự nhiên, chúng ta thường tìm cách giải tỏa, giải quyết hoặc chia sẻ câu chuyện lúc ngặt nghèo đời mình cho ai đó. Ðối với tác giả Thánh vịnh 88 (87), Thiên Chúa là Ðấng tối cao thánh thiện và là đối tượng duy nhất mà người dành trọn cả tâm tình để gửi trao, để kể hết những nỗi truân chuyên ngặt nghèo đang xảy đến cho mình. Cùng với tác giả thánh vịnh, chúng ta cũng hãy thổ lộ những nỗi truân chuyên ngặt nghèo với Chúa trong phút giây cầu nguyện này.

Khúc ai ca mở đầu của thánh vịnh 88 (87) được cất lên không phải với cung điệu ai oán xót xa hoặc thở dài não nề, nhưng là dấu hiệu của lời tuyên xưng đức tin một cách mạnh mẽ:

Lạy Chúa là Thiên Chúa cứu độ con.

Trước Thánh Nhan, đêm ngày con kêu cứu.

Nguyện cho lời kinh vọng tới Ngài,

xin lắng nghe tiếng lòng thổn thức.

Rất kiên trì, nhẫn nại và bình tâm để dâng lên Chúa lời kinh nguyện đêm ngày đã làm nên điều tuyệt diệu và trở thành điểm nhấn cho lời cầu xin. Lúc này đây, chúng ta hãy khiêm tốn đi vào tận thâm sâu cõi lòng để học cách chọn lựa sống niềm tin như thế. Chúng ta cũng hãy để cho lời kinh tiếng hát dâng kính Chúa mãi ngân vang ở mọi khúc quanh của cuộc sống chúng ta. Và cùng tác giả thánh vịnh thành khẩn hướng lòng lên Chúa và tiếp tục thân thưa:

Vì hồn con ngập tràn đau khổ,

mạng sống con âm phủ gần kề,

...

Con nằm đây giữa bao người chết,

như các tử thi vùi trong mồ mả...

Hẳn là không thiếu những lúc tâm hồn chúng ta cũng xao xuyến bồn chồn, và nên chăng là chúng ta hãy dùng những lời thánh vịnh này để thổ lộ hết mọi sự với Chúa. Có lẽ vì thấu cảm ngọn nguồn của những nỗi đau trong đời mình là do bị Chúa lãng quên và không được tay Ngài chăm sóc, nên lòng người lại càng thêm đau khổ khi phải ở tận đáy huyệt sâu, giữa chốn tối tăm, giữa lòng vực thẳm. Hơn thế nữa, trong lúc tối tăm con người dường như nghĩ quẩn:

Cơn giận Chúa đè nặng thân con

như sóng cồn xô đẩy dập vùi.

Chúa làm cho bạn bè xa lánh

và coi con như đồ ghê tởm.

Con bị giam cầm không thể thoát ra,

mắt mờ đi vì quá nhiều đau khổ.

Có vẻ như, một loạt sự thật vừa được liệt kê đang phảng phất tư tưởng đổ lỗi cho Thiên Chúa là căn nguyên mọi nỗi ngặt nghèo của chúng ta. Những thử thách cá nhân cũng như cộng đồng dễ làm chúng ta lạc xa đức tin và thất vọng; tuy nhiên những điều ấy cũng có thể trở thành điểm tựa cho niềm hy vọng trào dâng vì được thanh luyện trong thử thách và được uốn nắn trong gian khó.

Lạy Chúa, suốt cả ngày con kêu lên Chúa

và giơ tay hướng thẳng về Ngài.

Thái độ hướng thẳng về Chúa đã khiến sự chú tâm và những sầu muộn thành tâm tình chỉ muốn ngợi ca lòng thương xót vô bờ, lòng thành tín, những kỳ công, đức công chính và những phép lạ mà Thiên Chúa dành cho nhân trần. Ðể rồi, nhờ việc đan xen khéo léo vào nhịp sống thường hằng, tác giả thánh vịnh đã quay trở về với đức tin ban đầu và nhấn mạnh:

Phần con đây, con kêu lên Ngài, lạy Chúa,

mới tinh sương đã chờ chực nguyện xin.

Từ sự cô đơn và lắng lo của tâm hồn, thêm một lần nữa, nỗi khổ đau vô tận được xác định không phải là do ngoại cảnh tác động, mà bởi cảm giác bị Chúa ruồng rẫy, ẩn mặt đi mà chẳng đoái hoài đang lặp lại, đó là một thử thách trong đức tin của chính chúng ta. Chúng ta dường như cũng đang nghi ngờ:

Từ thuở bé, con khổ đã nhiều và luôn ngắc ngoải,

Chúa làm con kinh hãi, con hoá ra thẫn thờ.

Bao cơn thịnh nộ, Ngài đổ ngập thân con,

bấy nỗi kinh hoàng khiến con rời rã.

...

Cận thân Chúa khiến lìa xa

Chung quanh bầu bạn chỉ là bóng đêm.

Tuy nhiên, ước gì chúng ta luôn ghi nhớ và tin tưởng: Thiên Chúa là Ðấng toàn năng, Ngài dựng nên chúng ta để sống hạnh phúc. Ngài không ngừng làm cho chúng ta hoang mang, kinh ngạc để chúng ta biết cùng cộng tác vâng nghe thánh ý của Ngài.

Lạy Chúa, những khi con đau khổ tột cùng dòng nước mắt lăn dài trên má, môi miệng con thường không thể thốt nên lời, cho dẫu con muốn dùng lời quen thuộc trong thánh vịnh 88 (87) để thân thưa với Chúa. Bởi vì con yếu đuối, xin Chúa thương đỡ nâng và giúp con trung thành tìm về bên Chúa dù con chỉ gặp Chúa trong lặng lẽ, âm thầm và không biết phải nói gì. Nguyện xin Chúa cũng khai sáng tâm trí con, để con tái khám phá lại giá trị của khổ đau và để con biết vui nhận điều lành thì cũng biết sẵn sàng đón nhận cả những điều không may. Amen.

Minh Thanh

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page