Ánh Sáng Thế Gian

(72 Câu Chuyện Gợi Ý Suy Tư Và Cầu Nguyện

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 68 -

Chia Sẻ Với Nỗi Ðau Của Người Khác

 

Ngày kia, một em học sinh đi thăm gia đình cô bạn cùng lớp vừa qua đời đột ngột. Vừa về đến nhà, cha em lập tức hỏi em cách bực bội:

- Tại sao con ở đó mãi cho đến giờ mới về.

Em học trò trả lời:

- Con ở lại để an ủi mẹ bạn ấy.

Người cha tiếp tục hỏi:

- Nhưng con có thể làm gì để an ủi họ.

Em nhỏ thưa với cha mình rằng :

- Dạ, con chỉ ngồi bên cạnh mẹ của bạn con và cùng khóc với bà.

*

*     *

Người ta thường nói:

"Niềm vui trao tặng thì sẽ gấp đôi và nỗi buồn chia sẻ sẽ được giảm đi một nửa".

Sống trên cõi đời ai ai cũng cần sự cảm thông, tình liên đới và nâng đỡ giữa những cá nhân để sống với nhau cho trọn nghĩa tình. Có lẽ sự giới hạn cũng như những yếu đuối của con người làm con người ta xích lại gần nhau. Chúa dựng nên con người mỗi người một vẻ và mỗi người đều có khả năng riêng biệt để bổ túc cho nhau. Chính vì vậy, chẳng có ai nghèo đến độ chẳng có gì để cho cũng chẳng có ai khó khăn đến nỗi không có gì để chia sẻ. Ðiều quan trọng là chúng ta có dám quảng đại để cho đi hay không, hay lúc nào ta cũng chỉ nhìn thấy công việc của ta, lơn lao đến độ không còn có thời gian dành cho tha nhân.

Mỗi chúng ta hãy luyện cho mình một tâm hồn quảng đại, biết để tâm đến anh chị em, lắng nghe tiếng lòng của họ cũng như những nhu cầu, những thiếu thốn, những khát khao hoài bão, những băn khoăn lo lắng. Thật ra, chẳng có ai chai lì đến độ chưa một lần nghe được lời khẩn cầu của những người sống quanh ta.

"Con chỉ ngồi lại bên cạnh mẹ của bạn con". Tất cả những gì người ta trao tặng cho nhau chỉ thật sự có ý nghĩa khi nó khởi đi từ sự đồng cảm rồi dẫn tới sự cảm thông giữa con người với con người. Cảm thông chỉ có khi và chỉ khi hai tâm hồn nghe được tiếng lòng của nhau. Họ gặp nhau nơi tâm hồn thẳm sâu của mỗi người. Dù miệng chẳng nói ra được lời nào nhưng họ vẫn đọc được lời thầm kín đang diễn ra tận đắy lòng của nhau. Và cũng chính sự cảm thông làm cho con người nên gần gũi và thương nhau hơn. Ðó cũng là nền tảng xây dựng hạnh phúc địch thực. Ðây mới là điều kiện cần thiết và nhu cầu thiết yếu của con người chứ không phải là của cải vật chất. Tuy rằng chúng ta không chối từ giá trị của vật chất, nhưng vật chất chỉ có vai trò giới hạn của nó. Chỉ có tình yêu và sự cảm thông mới làm cho con người trở thành người không biên giới, người của muôn người và người của thế giới vĩnh hằng, mà người kitô chúng ta gọi là Thiên Ðàng hay Nước Trời.

Một em học sinh chẳng biết làm gì hay chẳng biết nói gì để an ủi mẹ của bạn mình trong nỗi đau to lớn là mất đi đứa con gái yêu thương của bà, nhưng cô bé cũng chọn cho mình một phương thế để chia sẻ nỗi đau của người khác bằng cách chỉ ngồi bên cạnh và cùng khóc. Nhìn vào cách ứng xử đầy tính sáng tạo xuất phát từ sự đơn sơ chân thành của em học sinh trong câu chuyện chúng ta vừa nghe, mỗi chúng ta cũng tự suy nghĩ về cách sống của mình, về lòng quảng đại của mình cũng như về sự cảm thông giữa những con người với nhau, để sẵn sàng chia sẻ với anh chị em không chỉ những gì ta có, mà hơn thế nữa chúng ta phải sẵn sàng chia sẻ những gì chúng ta là. Vì những gì chúng ta có và ngay cả chính sự hiện hữu của chúng ta là do Chúa ban và Ngài muốn chúng ta chia sẻ với hết mọi người. Chia sẻ với người khác không chỉ là bổn phận mà là khát khao Thiên Chúa đã đặt để trong bản tính của con người.

Lạy Chúa, Chúa đã ban cho con thân xác, linh hồn và cả thế giới này, để mỗi chúng con sống trong hạnh phúc được sống cùng và sống với người khác trong sự gặp gỡ liên đới, cảm thông và chia sẻ cho nhau. Xin ban cho chúng con lòng quảng đại của Chúa để chúng con sống chan hòa với mọi người.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page