Ánh Sáng Thế Gian

(72 Câu Chuyện Gợi Ý Suy Tư Và Cầu Nguyện

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 60 -

Phẩm Giá Của Một Con Người

 

Càng đi sâu vào đời, chúng ta càng có dịp hiểu rõ hơn câu nói: "Không có gì tốt hơn cái lưỡi, nhưng cũng không có gì xấu hơn cái lưỡi".

Kinh thánh cũng có câu nhận xét hết sức sâu xa về cái lưỡi như sau:

"Nhiều người đã chết vì vũ khí, nhưng số người chết vì cái lưỡi của mình lại nhiều hơn".

Hoặc nói như nơi thư Thánh Giacôbê chương 3,7-8, tác giả viết như sau:

"Rắn rết và thú dữ thì con người có thể trị nổi, chỉ có cái lưỡi là khó ai trị nổi. Nó đầy nọc độc, đi đến đâu là gây hại đến đó".

*

*     *

Cái lưỡi con người độc đến nỗi giết được kẻ khác, nhưng đáng sợ nhất là nó có thể giết luôn cả chủ nhân của nó. Dĩ nhiên, ở đây nói theo nghĩa bóng, và giết có nghĩa là làm hại, và một trong những cách dễ nhất để hại người khác là nói xấu họ. Nói xấu kẻ khác là điều rất dễ làm và không hề tốn kém gì cả. Nói ở đâu cũng có người nghe và bất cứ điều gì về người khác, dù có thực hay bịa đặt, thì cũng có người chú ý. Chính vì dễ làm nên chúng ta rất dễ phạm và coi thường việc nói xấu.

Nói xấu là làm hại người khác, vì trước hết là làm hại chính tôi. Thoạt tiên tôi làm hại chính tôi khi tôi nói xấu kẻ khác, vì tôi không còn sống ngay thẳng nữa. Lời nói xấu của tôi thường được ngụy trang dưới những ý hướng đạo đức giả tạo, nào là để cầu nguyện cho họ, nào là để rút kinh nghiệm, nhưng hãy thử hỏi lương tâm mình và hỏi cả Chúa nữa, xem thực sự ta có ý hướng ngay lành khi nói xấu anh chị em không. Tôi làm hại chính tôi khi tôi nói xấu kẻ khác, vì tôi dùng việc nói xấu kẻ khác để khoe khoang chính mình. Nói xấu ai tức là chê họ, mà chê ai thì đó là gián tiếp khoe mình không xấu như họ.

Hơn nữa, khi nói xấu kẻ khác, ta thường có chút ganh tị với người đó và muốn nói xấu để hạ họ xuống và đưa mình lên. Tôi làm hại chính tôi khi tôi nói xấu kẻ khác, vì khi nói xấu ai với người nào thì ta có hậu ý không tốt, muốn cầu thân với người nghe ta nói xấu kẻ khác. Ta không có ý gì hay để nói, để trao ban cho người khác, nên ta làm quà bằng một chuyện xấu của người khác. Tôi che đậy sự xấu xa của mình khi nói xấu kẻ khác dưới hình thức gọi là tâm sự, nhưng tôi đâu có biết rằng khi tôi hành động như vậy, nghĩa là tôi cầu thân với người nào đó bằng việc nói xấu kẻ khác, thì lúc đó tôi đã tự làm cho kẻ khác không tin tưởng mình nữa. Ðiều này rất dễ hiểu, bởi vì người biết suy nghĩ một chút tất nhiên phải nghĩ rằng một người hay nói xấu kẻ khác với họ thì cũng dễ nói xấu họ với kẻ khác. Một người mà không biết kính trọng kẻ vắng mặt, thì đâu còn biết nể nang ai khác nữa. Nói xấu kẻ khác tôi cũng sẽ bị tai hại lớn vì tôi phạm đến đức công bình và bác ái. Tiền bạc, sức khỏe là quý, nhưng danh giá của một con người còn quý hơn nhiều. Người bị tôi nói xấu sẽ bị thiệt thòi mất mát. Những tủi nhục, mặc cảm và đau khổ nơi người bị nói xấu thì thật là khó lường. Những hậu quả và lời nói xấu của tôi thật khó đền bù được, giống như nắm lông bị trải ngoài đường không thể nào thu lại đủ đất cả được, thì những lời nói xấu của tôi đối với kẻ khác cũng không thể nào rút lại được hoàn toàn.

Ðặc biệt của người đồ đệ Chúa là tình thương bác ái, việc tôi nói xấu kẻ khác là dấu chỉ tôi chưa dám trọn vẹn điều răn bác ái, và như thế chưa thể làm môn đệ Chúa đích thực.

Lạy Chúa, nhìn lại khuyết điểm của mình trên bình diện này, con xin thành thật hối lỗi và xin Chúa thứ tha. Từ nay, con xin nhất quyết chừa bỏ tật nói xấu anh chị em. Xin Chúa thương ban cho con một tâm hồn mới và đôi mắt mới, để luôn biết nhìn đến những điều tốt, tích cực nơi anh chị em chung quanh con.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page