Ánh Sáng Thế Gian
(72 Câu Chuyện Gợi Ý Suy Tư Và Cầu Nguyện
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 22 -
Tinh Thần Ðoàn Kết Và Xây Dựng
Một nhóm gồm sáu người bị thất lạc giữa đêm tối giá lạnh miền Bắc cực. Họ gặp nhau trên một hòn đảo nhỏ hoang vắng, không một bóng người, cũng không một mái nhà tranh. Họ xích lại gần nhau bên cạnh ngọn lửa đang tán dần để phấn đấu với giá lạnh như cắt da cắt thịt. Mỗi người cầm chặt trên tay một thanh củi duy nhất, nhưng không ai muốn bỏ thanh củi của mình vào ngọn lửa để tiếp tục sưởi ấm.
* Người thứ nhất là một bà quả phụ. Qua ánh lửa leo lét, bà nhận ra người bên cạnh là một thanh niên da đen. Bà tự nhủ: "Tại sao mình phải hy sinh thanh củi duy nhất để sưởi ấm cho người ngoại kiều đến cướp giật công ăn việc làm của dân mình?"
* Người thứ hai liếc mắt nhìn qua người bên cạnh và nhận ra người ấy thuộc phe đối lập và tự nhủ: "Tại sao mình lại phải hy sinh thanh củi duy nhất để sưởi ấm cho thù địch?"
* Người thứ ba thuộc hạng người đói rách cùng cực. Anh ta co ro trong cái chăn bẩn thỉu với thanh củi nắm chặt trong tay, quay nhìn người bên cạnh và tự nhủ: "Tại sao mình phải hy sinh miếng củi để sưởi ấm cho một người giàu có nhàn hạ như thế?"
* Trong khi đó, người phú hộ giàu có cũng nắm chặt thanh củi trong tay và tâm trí tưởng nghĩ đến của cải, tài sản ở nhà, nơi xa xăm. Nào là dinh thự to lớn với những chiếc xe hơi bóng láng, nào là số tiền khổng lồ trong nhà ngân hàng. Nhưng nhất định ông ta không chịu hy sinh thanh củi để sưởi ấm cho người mà ông ta coi khinh là biếng nhác.
* Trái lại, gương mặt người ngoại kiều mỗi lúc một thêm căm hờn tức giận. Hắn cũng nắm chặt thanh củi trong tay và tưởng nghĩ đến tất cả những người da trắng từng khinh thị người da màu. Ðối với hắn, đây là cơ hội thuận tiện để trả thù người da trắng.
* Người cuối cùng thuộc thành phần du đãng, không hề biết tin tưởng vào ai cả và không làm gì nếu không phải là để được lợi cho mình. Hắn chỉ cho đi một nếu biết là có thể lấy lại gấp hai hay gấp ba lần mà thôi. Hắn cũng tự nhủ: "Ðừng hòng anh nào muốn chiếm đoạt được thanh củi của tao".
Thế là tất cả sáu người, tuy ngồi quanh ngọn lửa đang dần dần tàn lụi, nhưng không một ai muốn chỗi dậy bỏ thanh củi của mình vào lửa để duy trì hơi ấm, để sưởi ấm cho mình và cho người khác. Sau cùng, tất cả sáu người đều chết cóng vì giá lạnh, không hẳn vì giá lạnh bên ngoài, và vì giá lạnh của tâm hồn chai cứng, vì oán hận và vì lòng tham ích kỷ.
*
* *
Câu chuyện ngụ ngôn trên đây cho chúng ta thấy tầm quan trọng và nhu cầu cần thiết của cộng đoàn trong đời sống mỗi người. Chúng ta quá quen thuộc với câu nói: "Không ai là một hòn đảo". Thế nhưng, bản tính ích kỷ tự nhiên lại đưa đẩy con người tới chỗ đóng kín, chỉ nghĩ đến tư lợi bản thân mà thôi, để khỏi bị mất mát.
Xét cho cùng, không ai có thể hoàn toàn tự túc tự cường được. Mỗi người đều cần đến người khác, hoặc về mặt vật chất hoặc tinh thần. Mỗi người đều có những khả năng, những tài khéo và sự phong phú riêng, không phải để giữ bo bo cho mình, mà là để chia sẻ với tha nhân và để đóng góp xây dựng lợi ích chung. Cho đi, chia sẻ, không phải là mất mát, là thiệt thòi. Trái lại, cho đi tức là nhận lãnh, là càng được thêm phong phú. Và người được phong phú trước hết chính là bản thân mình.
Tinh thần cộng đoàn vì thế là phẩm chất của trái tim con người, là sự thâm tín rằng mỗi người không được tạo dựng để chỉ sống cho mình mà thôi, nhưng là để chia sẻ cho người khác nữa. Tinh thần đoàn kết xây dựng cộng đoàn là hoa trái tốt đẹp của tâm hồn biết đặt mục đích chung và công ích chung lên trên tư lợi ích kỷ cá nhân. Vấn đề chính yếu không hẳn là phải làm gì để tạo nên cộng đoàn, nhưng là phải làm thế nào để cổ võ, để nuôi dưỡng và để giúp cho trái tim càng ngày càng trưởng thành thêm hơn trong khả năng biết cho đi, thay vì chỉ mong đợi để được nhận lãnh. Dĩ nhiên, để được như thế, bước đầu tiên là chấp nhận, từ bỏ và hy sinh.
Lạy Chúa, xin ban cho con quả tim của Chúa, một trái tim quảng đại đầy bao dung tha thứ, không khép kín lại trên chính mình con, nhưng biết can đảm đi bước trước để vượt qua mọi oán hờn nhỏ nhen, mọi trả thù ti tiện, để con biết yêu thương người con không ưa, và để con có thể ôm cả những người thù ghét con nữa.