Ánh Sáng Thế Gian

(72 Câu Chuyện Gợi Ý Suy Tư Và Cầu Nguyện

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 02 -

Nụ Cười

 

Nhiều người trong chúng ta đã nghe biết tập sách nhỏ rất nổi tiếng của nghệ sĩ người Pháp, Antoin de Saint Esépri, có tựa đề là "Hoàng tử tí hon". Nhưng cũng có một tập sách khác của ông mang đến cho người đọc một sứ điệp không kém quan trọng có tựa đề là "Nụ Cười".

Là một phi công , Antoin de Saint Esépri đã tham dự vào cuộc nội chiến Tây Ban Nha chống lại những người phát xít. Ông đã kể lại một kinh nghiệm cá nhân trong thời chiến tranh này nơi tập sách có tựa đề "Nụ cười", để đề cao giá trị vô song của nụ cười. Ðó là lúc ông bị bắt giam làm tù binh. Thái độ dữ dằn của những người cai tù làm cho ông nghĩ rằng mình sắp sửa bị hành quyết.

Trong tập sách "Nụ cười", ông viết như sau:

"Tôi hết sức bối rối và lo sợ cho số phận cay nghiệt đang chờ đợi tôi. Tìm được điếu thuốc còn sót lại trong túi quần, nhưng lại chẳng có gì để mồi thuốc cả. Từ trong song sắt, tôi nhìn thẳng vào người gác cửa để chờ dịp may. Người lính gác lạnh lùng kia muốn tránh né không muốn nhìn vào tôi nữa. Ðợi lúc lâu mà anh lính vẫn không quay lại, tôi buộc miệng nói lớn lên:

- Xin anh vui lòng cho tôi chút lửa để hút thuốc.

Khi anh lính từ từ tiến đến mồi lửa thì đôi mắt anh chợt nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi đang nhìn anh. Tôi bỗng mỉm cười với anh. Tôi không hiểu tại sao tôi mỉm cười lúc đó. Có thể từ lý do tâm lý, người ta thể nào không cười khi hai người gặp mặt thật gần kề. Phải, tôi không hiểu tại sao tôi mỉm cười với anh. Nhưng có một điều chắc chắn là nụ cười của tôi lúc đó đã vượt qua được khoảng cách lạnh lùng giữa tôi và người lính canh. Nụ cười đã vượt qua được những ngăn cách bên ngoài, để liên kết hai tâm hồn với nhau. Sau khi bật lửa đốt điếu thuốc cho tôi, người lính gác vẫn giữ vị trí đứng bên cạnh tôi. Ðôi mắt anh lúc đó nhìn thẳng vào tôi và nở nụ cười đáp lại. Tôi ý thức được rằng người lính canh tù kia còn là một con người bình thường, chứ không phải là một tên cai tù.

Anh ta bắt đầu gợi chuyện:

- Anh có con cái gì không?

Bắt lấy dịp may, tôi vội vàng trả lời:

- Có, có chứ!

Và run run đưa tay vào túi quần móc vội vàng cái bóp, trong đó có hình của hai con tôi và chỉ cho người canh tù:

- Ðây, hình con tôi đấy.

Người lính canh tù cảm động và cũng lấy hình của con ông ra và chia sẻ với tôi về những chương trình tốt đẹp, mà anh muốn thực hiện cho gia đình và con cái anh. Nhưng hiện nay, vì chiến tranh, anh không thể làm gì được. Nghe anh kể, mắt tôi ngấn lệ và như bị kéo vào niềm cảm thông chung, tôi lại kể cho anh nghe về gia cảnh và những ước mơ của tôi. Kết thúc những tâm sự, tôi lo âu nói với anh:

- Không biết rồi đây, tôi có còn được gặp lại gia đình, con cái thân yêu của tôi không nữa.

Nghe tôi kể, mắt anh cũng đầy lệ, bất ngờ, người lính canh mở song sắt và âm thầm dắt tôi ra ngõ sau. Anh đưa tôi đến địa điểm an toàn để giải thoát tôi khỏi nhà tù. Xong việc, anh quay đi nhanh, không muốn nhìn lại. Tất cả những sự việc này đã bắt đầu bằng một nụ cười, và tôi tin chắc rằng nụ cười đó đã cứu mạng sống tôi".

*

*     *

Kinh nghiệm của Antoain de Saint Ésépri là một bài học rất quí giá cho mỗi người chúng ta. Nụ cười chân thành có sức liên kết mọi người lại với nhau, vượt qua mọi chia rẽ, trở ngại. Nụ cười chân thành có sức mạnh dẹp tan được mọi thứ hàng rào hận thù, làm cho con người không còn nghi ngờ nhau, không còn trở thành kẻ thù của nhau nữa. Những thăng trầm, những thử thách trong cuộc sống đôi khi làm cho mỗi người chúng ta che giấu nhân tính đích thực và tốt lành của mình trong những lớp vỏ bảo vệ của địa vị, của hư danh, của quyền bính, làm đè bẹp kẻ khác. Chỉ nụ cười chân thành mới có khả năng giúp chúng ta hạ bệ những lớp vỏ bảo vệ đó nơi chúng ta cũng như nơi anh chị em chung quanh, để mối thân tình và sự cảm thông có thể liên kết chúng ta lại với nhau.

Buồn thay cho gia đình nào hay cộng đoàn xã hội nào bị thiếu vắng tiếng cười. Buồn thay cho những gương mặt nào không còn tươi nở nụ cười với anh chị em.

Mẹ Têrêsa thành Calcutta đã khuyên như sau:

"Hãy mỉm cười với nhau. Chồng hãy mỉm cười với vợ và vợ hãy mỉm cười với chồng; con cái với cha mẹ và cha mẹ với con cái; anh chị em trong gia đình, hãy mỉm cười với nhau".

Không cần biết người đó là ai, hãy tươi cười với nhau, và đó là phương thức thiết thực giúp ta trưởng thành trong tình yêu thương cao cả đối với nhau. Vậy, trong ngày hôm nay và từ nay, bạn hãy thử nghiệm sức vạn năng của nụ cười chân thành xem sao.

Nguyện xin Chúa giúp con bắt đầu lại và sớm tươi cười với mọi anh chị em con sẽ gặp hoặc cùng làm việc và chung sống hàng ngày.

 

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page