Bệnh này thể hiện qua tâm trạng chỉ nhớ và khen cái quá khứ của mình mà thôi và đóng khung lại trong đó. Ngày tôi bị đưa đi tù ra Bắc, thỉnh thoảng gặp giáo dân và ai cũng hớn hở tâm sự: "Thưa cha, chúng con thấy sung sướng nhất là thời còn Ðức khâm sứ . Chúng con đi rước kiệu đầy đường phố, quanh cả bờ hồ Hoàn Kiếm, và thấy Ðức khâm sứ quỳ trên chiếc xe, tay cầm Mình Thánh Chúa, mặt ngài sáng láng đỏ hồng như mặt trời. Không biết bao giờ chúng con mới trở lại được như thời kỳ có Ðức khâm sứ!". Ta không quên quá khứ, vì đó là bài học kinh nghiệm, nhưng ta không dừng lại đó, ta nhìn tương lai để xây dựng còn đẹp hơn xưa.
Bà con chỉ sống trong quá khứ, mong trở về quá khứ. Mà thời gian thì bao giờ quay trở lại!
Tôi đi nhiều nơi, gặp nhiều anh chị em tới một tuổi nào đó. Chén thù chén tạc bên nhau than thở: "Biết bao giờ bọn mình trở lại được thời Cộng hoà. Mọi thứ rẻ mạt. Lương tháng mấy nghìn. Một tạ gạo giá chỉ mấy trăm bạc. Sướng thiệt!".
Ta đang ở năm 1998, làm sao mà lùi lại 1960 được!
Do vậy mà chúng ta đâm ra thiển cận. Thay vì nhìn tới thì lại nhìn lui. Giống như người lái xe, không nhìn đằng trước mà cứ chăm chăm vào kính chiếu hậu để ngắm xe sau. Vậy làm sao mà tiến được.
Mà dù thế nào thì mình vẫn phải sống. Quá khứ không bao giờ trở lại. Và thời gian thì cứ tiến mãi.
Nhìn lại gương Chúa Giêsu. Từ trời cao xuống thế, Ngài cứ nhắm tới, một mạch đi tới và cứ nói: "Thầy sẽ lên thành Giêrusalem chịu nạn". Ngài dư biết cuộc tử nạn sẽ rất đau đớn, nhưng vẫn đi tới, chấp nhận. Bởi qua cái đau khổ đó con người được cứu độ. Cũng vậy, nếu chúng ta muốn cho Ðất nước và Giáo hội mình tiến, thì phải nhìn về tương lai. Không quên quá khứ, vì đó là bài học cho tương lai. Nhưng đừng có viễn mơ lui lại quá khứ.
Mỗi người, mỗi thời đại đều có cái hay, cái đẹp. Phải làm sao biết khai triển cái hay cái đẹp đó cho hiện tại đang sống, chứ đứng đó mà than thở tiếc nuối thì ích gì ! Nhìn quá khứ để tạ ơn Chúa, để sám hối. Nhìn hiện tại để hăng say phục vụ với trách nhiệm - Nhìn tương lai với hy vọng.
Hãy xăn tay áo mà
hành động!
Nghĩa là ý thức trách nhiệm
của con đối với người
anh em.
Nghĩa là chấp nhận cộng tác,
giúp đỡ,
Quyết tâm thắng sự dữ
Chúng ta hãy bắt đầu lại!
Mađalêna, Nicôđêmô, Phêrô
đã bắt đầu lại,
khiêm tốn, can đảm, hy vọng quyết
tâm.
Phần còn lại của cuộc đời
họ đẹp hơn phần trước.
Xây dựng lại, cũng cố lại
tất cả.
Ðó là quy luật của thực
tế, của lịch sử,
của công cuộc tông đồ, mặc
dù tất cả sụp đổ đối
với sức loài người;
sau 300 năm bắt đạo trên Ðế
quốc La-mã,
Phêrô ngã xuống thì Clêmentê,
Sixtô, Linô, Clêtô đứng
lên thay.
Phaolô ngã xuống thì có Cyprianô,
Cornêliô, Chrysôgô-nô,
lớp nầy ngã xuống có lớp
khác xăn tay xông vào thay.
Trên quê hương Việt Nam của con cũng
thế,
Trịnh qua, Tây Sơn qua, Nguyễn qua,
Nhưng Giáo hội còn.
Tổ tiên ta đã tiếp tục, đã
khởi sự lại,
Với niềm tin sắt đá vào
Chúa, vào anh em, với tình thương.
Họ không mất thời giờ
ngồi đếm khuyết điểm, thất
bại khó khăn,
Vì Chúa không thích những vị
thánh tiêu cực.
Sau khi sống lại Chúa Giêsu không bao
giờ nhắc chuyện cũ,
Ngài vẫn tin tưởng và nhìn
về tương lai:
"Hãy đi khắp thế gian rao giảng
Tin mừng" (Mc. 16,15)